Hầu Tử cười ha hả:
"Nhìn cái bộ dạng ngơ ngác của mấy người kìa, có gì mà kỳ quái đâu chứ? Tôi đoán chắc là trong ngôi chùa này có để mấy loại hương liệu an thần nào đó, hoặc là có trồng mấy loại hoa cỏ dược liệu gì đó có tác dụng đặc biệt. Nếu không thì cũng tuyệt đối không thể nào xuất hiện được hiệu quả này. Cái ngôi chùa nhỏ bé này làm sao mà có được nội tình sâu xa như thế được."
Hầu Tử vừa nói vừa đi tới, rồi kinh ngạc phát hiện ra, những tạp niệm trong đầu hắn đột nhiên biến mất, tâm tình cũng cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Có điều, hắn vẫn cố chấp nói:
"Ha ha, dược hiệu này kể ra cũng mạnh thật đấy. Được rồi, xem ra chúng ta thực sự đã gặp phải một tên lừa đảo rồi. Hầu ca tôi đây đã từng đi qua không biết bao nhiêu chùa chiền miếu mạo, nhưng quả thực là chưa từng thấy nơi nào lại có được hiệu quả an thần mạnh mẽ đến như vậy đâu. Tôi nghĩ chúng ta cần phải đánh nhanh rút gọn thôi, nơi này không phải là chỗ thích hợp để ở lại lâu dài."
Nói xong, Hầu Tử vỗ vỗ vào cánh cửa sắt sơn màu đỏ thẫm, rồi cười nói:
"Chẳng cần phải nói đâu xa, riêng cái cửa sắt này thôi cũng đã đủ dày rồi, chỗ này phải dày đến năm phân ấy chứ. Cửa mà dày như thế này thì đã có thể dùng để làm nắp cống được rồi. Gõ thử một cái xem nào, tiếng vang đúng là đủ trầm đấy. Vị chủ nhân của ngôi chùa này xem ra cũng rất nhát gan thì phải, chính vì thế nên mới phải làm cửa dày như vậy chăng?"
Gã mập mạp cũng gõ gõ vào cửa, rồi cười theo:
"Đúng là dày thật đấy."
Cả đám người cùng cười rộ lên.
"A Di Đà Phật!"
"Ối chao mẹ ơi!"
Gã mập mạp bị một tiếng niệm Phật hiệu của Phương Chính làm cho giật nảy cả người lên. Hắn vừa nhìn lại, thấy một tiểu hòa thượng trắng trẻo, anh tuấn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, dũng khí cũng theo đó mà tăng lên vài phần, hắn hét lớn:
"Này hòa thượng nhà anh có bị bệnh thần kinh không thế hả? Đến nơi mà chẳng thèm chào hỏi một tiếng, đột nhiên lại xuất hiện như ma vậy, không sợ dọa chết người ta hay sao?"
Phương Chính thầm chửi trong bụng:
"Tổ cha nhà nó chứ, tôi đứng ở đây cả nửa ngày trời rồi, mấy người các người thì cứ mải lo lải nhải đủ thứ chuyện, chẳng có ai thèm để ý tới, giờ lại còn quay sang đây mà trách tôi nữa à?!"
Cũng may là Giang Đình đã nhanh tay kéo gã mập mạp đang thẹn quá hóa giận kia lại:
"Người ta đã đứng ở đây cả nửa ngày rồi, là do anh không chịu nhìn thấy, giờ lại còn đi trách người ta nữa là sao?"
Gã mập mạp lập tức tỏ ra lúng túng, có điều hắn cũng chẳng có ý định xin lỗi.
Giang Đình nói:
"Thưa Đại sư, đây là ngôi chùa của ngài phải không?"
Phương Chính thấy Giang Đình lên tiếng nói giúp mình, tâm trạng cũng tốt hơn không ít, hắn mỉm cười đáp lại:
"Bần tăng pháp danh Phương Chính, là trụ trì của Nhất Chỉ Tự này, cũng là vị tăng nhân duy nhất ở đây."
Nghe tới đây, mặt mày của mấy người trong nhóm Giang Đình đều khẽ đỏ ửng cả lên. Nói xấu người khác ngay trước mặt họ, bất luận người đó có phải là người tốt hay là kẻ lừa đảo đi chăng nữa, thì cũng tuyệt đối không nên làm như vậy. Hơn nữa, làm như thế thì cho dù người ta có là người tốt đi chăng nữa, cũng phải biến thành người xấu mất…
Giang Đình ngượng ngùng nói:
"Thưa Đại sư, vừa rồi chúng tôi chỉ là thuận miệng nói bừa thôi, mong ngài đừng để trong lòng."
"A Di Đà Phật, nữ thí chủ khách sáo quá rồi. Mấy vị là người trong cõi hồng trần, bần tăng sao có thể tức giận được chứ."
Phương Chính ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm muốn đóng cửa thả chó, đuổi hai cái tên một mập một gầy kia đi cho khuất mắt. Thực sự không thể nào hiểu nổi, ngay trước mặt hắn mà lại dám nói hắn là một tên lừa đảo, thúc có thể nhịn chứ thím thì không thể nào nhịn được! Có điều hắn đường đường là một hòa thượng, vẫn phải cố mà nhẫn nhịn thôi! Lòng hắn thầm than khổ…
"Thôi được rồi, đừng có gọi Đại sư này Đại sư nọ nữa. Giang Đình, cô nhìn mà xem, tiểu hòa thượng này tuổi đời còn nhỏ hơn cả chúng ta nữa ấy chứ. Đặt ở mấy ngôi chùa lớn thì cùng lắm cũng chỉ được làm một chú sa di chuyên đi quét rác mà thôi. Này tiểu tử, cậu đừng có mà làm bộ làm tịch nữa, mau thành thật khai báo ra đi, ngôi chùa này có phải là do cậu tự mình dựng lên hay không? Quê quán của cậu ở đâu? Dựng chùa với mục đích gì hả?"
Hầu Tử bước tới, nói với giọng không chút khách khí nào.
Giang Đình nghe vậy, vội kéo tay Hầu Tử một cái:
"Hầu Tử, đừng làm vậy mà."
Hầu Tử chẳng thèm quan tâm, hắn hơi ngẩng cao đầu lên, rồi hét lớn:
"Cây ngay không sợ chết đứng, kẻ làm việc ngay thẳng thì không sợ ma quỷ gõ cửa. Nếu thực sự là người tốt, thì tôi nói như vậy có làm sao đâu chứ? Hơn nữa, tôi nói có gì sai sao? Cô nhìn cái đầu của tên hòa thượng này mà xem, da đầu thì bóng loáng, da dẻ lại còn trắng trẻo mềm mại hơn cả da của cô nữa đấy. Một người như vậy thì có thể là một vị tăng nhân tu hành trên núi, ngày ngày ăn gió nằm sương được hay sao? Nhất định đây là một tên lừa đảo đã quen thói ăn sung mặc sướng rồi! Hơn nữa, bản lĩnh lừa đảo của hắn chắc chắn cũng không hề nhỏ đâu. Có điều hôm nay đã gặp phải Hầu ca tôi đây rồi, thì số phận của hắn đã được định sẵn là sẽ phải bị lật tẩy bộ mặt thật."
Phương Chính nghe vậy, trong lòng thầm tức giận vô cùng, nhưng lại không tiện phát tác ra ngoài, hắn nói:
"Lời của thí chủ nói thực sự không có chút đạo lý nào cả. Bần tăng từ nhỏ đã tu hành tại Nhất Chỉ Tự này, việc này người dân ở dưới thôn ai ai cũng đều biết rõ. Bần tăng lớn lên nhờ cơm trăm nhà, sao lại có thể trở thành một tên lừa đảo quen thói ăn sung mặc sướng được chứ?"
"Ha ha, bỏ tiền ra chứ gì, cậu bỏ tiền ra để người ta giúp cậu che giấu chứ gì?"
Hầu Tử cắt ngang lời hắn.
Gã mập mạp ở bên cạnh cũng hùa theo kêu lên:
"Mọi người mau xem này, ở nơi này lại có cả tín hiệu Wifi nữa chứ! Chậc chậc, hòa thượng này đúng là biết cách tiếp cận với công nghệ hiện đại đấy, còn có cả mạng internet nữa cơ đấy! Để lên mạng xem JAV hay sao hả?"
Lữ Tiểu Nhã cùng Giang Đình nghe xong, vội vàng lấy điện thoại ra kiểm tra. Quả nhiên là có tín hiệu Wifi thật, hơn nữa sóng còn đầy cả bốn vạch, hiển nhiên đây không phải là mạng Wifi được phát từ dưới chân núi lên rồi. Ai nấy đều tỏ ra hoài nghi mà nhìn về phía Phương Chính.
Giang Đình cũng tò mò nhìn hắn.
Phương Chính vẫn giữ vẻ bình tĩnh mà nói:
"Bần tăng chỉ ở đây tu hành, cũng đâu phải là dã nhân sống trong rừng sâu núi thẳm đâu, có tín hiệu Wifi thì có gì là kỳ quái lắm sao? Hơn nữa, mạng Wifi này là do chính phủ cho người lên lắp đặt, các vị có thể xuống núi để hỏi lại cho rõ."
"Thôi được rồi, không nói nhảm với cậu nữa. Chúng tôi chỉ đến đây để tham quan một chút thôi, cậu đừng có mà quan tâm đến chúng tôi làm gì. Tôi cứ coi như cậu là một vị Đại sư đi. Nhưng nếu cậu mà còn dám lải nhải với chúng tôi, rồi nói là chúng tôi gặp phải điềm xấu gì đó, thì đừng có trách nắm đấm của Bàn gia tôi đây không dễ nói chuyện đâu đấy."
Gã mập mạp không nhịn được nữa mà nói.
Phương Chính cũng đã sớm hết cả kiên nhẫn rồi. Đối phương đã không muốn hắn phải ở đó nữa thì hắn cũng chẳng thèm để ý làm gì, bèn xoay người định bỏ đi.
Có điều, ngay trong khoảnh khắc hắn vừa xoay người lại, cảnh tượng trước mắt Phương Chính đột nhiên biến đổi.
Hắn nhìn thấy năm người bọn họ đang lái xe đi trên đường cao tốc. Hầu Tử lái chiếc xe chở Lữ Tiểu Nhã phóng đi rất nhanh, bỏ lại mấy người mập mạp và Giang Đình ở phía sau. Đúng lúc này, phía trước xuất hiện một đoàn xe tải hạng nặng. Hầu Tử cười ha hả rồi nói:
"Xem tôi cho tên mập kia hít khói đây!"
Nói xong, Hầu Tử nhấn mạnh chân ga, chuẩn bị vượt qua cả đoàn xe! Đoàn xe đó có tất cả bốn chiếc, trên xe đều chở đầy than đá. Mắt thấy Hầu Tử đã thuận lợi vượt qua được hai chiếc xe đầu, thì chiếc xe tải ở phía trước nhất đột nhiên bật đèn tín hiệu xin chuyển làn rồi rẽ sang ngang.
Hầu Tử chửi to một tiếng:
"Gặp quỷ rồi, chạy kiểu gì thế hả?"
Tiếng nói vừa dứt, hắn đột nhiên nghe thấy tiếng phanh xe ken két chói cả tai vang lên, chiếc xe tải ở phía trước nhất đang điên cuồng phanh gấp lại!
Tốc độ xe của Hầu Tử lúc này đang rất nhanh, mắt thấy đã sắp đâm vào đuôi xe tải rồi, hắn vội vàng đánh lái, cho xe lách vào giữa đoàn xe. Kết quả là chiếc xe tải ở phía trước đó cũng đang điên cuồng phanh lại, còn chiếc xe tải ở phía sau cũng đang cố gắng hãm phanh, nhưng vì xe tải chở hàng quá nặng nên không thể nào phanh kịp được!
Xe của Hầu Tử cũng không thể nào phanh nổi nữa, "ầm" một tiếng, chiếc xe đâm sầm vào đuôi của chiếc xe tải phía trước!
Ngay trong khoảnh khắc đó, cả Hầu Tử và Lữ Tiểu Nhã đều sững sờ, ngơ ngác. Nhưng còn chưa kịp lấy lại tinh thần, họ đã lại nghe thấy một tiếng "ầm" nữa vang lên, đuôi xe của họ đã bị một vật gì đó đâm phải. Trong ánh mắt đầy kinh hoàng của hai người, chiếc xe của họ nhanh chóng bị ép bẹp dúm lại. Cả hai người chỉ kịp kêu thảm lên một tiếng, rồi liền biến thành một đống thịt nát…
Máu tươi văng tung tóe ra khắp nơi. Phương Chính nhìn thấy cảnh tượng đó mà hãi hùng khiếp vía, trán hắn vã cả mồ hôi lạnh!
"Đại sư? Đại sư?!"
Đúng lúc này, một tiếng gọi lớn đã kéo Phương Chính trở về với thực tại.
Hắn đột nhiên bừng tỉnh lại. Có điều, trong lúc còn đang bối rối hoảng hốt, tay hắn đã vô tình đập mạnh lên cánh cửa sắt!