Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 32: Sói Và Hòa Thượng



"Mấy người nói xem, con sói này có phải là do cái ông hòa thượng trên núi kia nuôi không vậy?"

Chờ cho Độc Lang đi đã xa, dũng khí của mấy người cũng tăng lên được vài phần, gã mập mạp không nhịn được mà lên tiếng hỏi.

Giang Đình nói:

"Cũng có thể lắm chứ. Cái chùa kia tuy không lớn, nhưng chỗ nào cũng đều thấy có điểm kỳ lạ. Vị hòa thượng kia tuy còn rất trẻ, nhưng tôi lại có cảm giác rằng, ngài ấy không phải là một người bình thường đâu."

"Thôi đi cô ơi, cậu cũng xem phim nhiều quá rồi đấy à?"

Gã mập mạp tỏ vẻ xem thường nói.

Đúng lúc này, Hầu Tử lại lên tiếng:

"Muốn biết được chân tướng sự việc thì chỉ có một cách duy nhất thôi, đó là đi lên trên đó xem thử thì sẽ biết ngay."

"Cậu điên rồi sao? Cậu nhìn cho kỹ đi, nó là một con sói đấy! Là cái thứ chuyên ăn thịt người không nhả xương ra đâu."

Gã mập mạp làm bộ làm tịch ra vẻ dọa người, sau đó lại nói tiếp:

"Nơi hoang sơn dã lĩnh thế này, lại còn có một cái miếu hoang, bên trong chỉ có một tên hòa thượng trẻ tuổi, đây chính là một nơi điển hình của bọn cướp bóc, chuyên giết người cướp của đấy. Cậu còn muốn đi lên đó nữa à?"

"Anh mới chính là người xem phim nhiều quá rồi đấy! Tôi biết nó là sói, nhưng chắc chắn là nó đã bị người ta thuần hóa rồi. Nếu không thì nó đã sớm xông tới đây mà cắn cho cái tên mập như anh một miếng rồi!"

Hầu Tử cười mà mắng.

"Xéo đi ngay, Bàn gia đây mà là mập khi nào hả? Cái này người ta gọi là cường tráng, hiểu chưa!"

"Thôi được rồi, không nói nhảm nữa, tôi phải lên núi xem một chút mới được, bằng không thì trong lòng tôi không thể nào yên được."

Hầu Tử nói.

Gã mập mạp vội vàng nói với Lữ Tiểu Nhã:

"Hắn ta điên thật rồi, cô cũng không thèm quản hắn một chút hay sao?"

Lữ Tiểu Nhã ôm lấy cánh tay của Hầu Tử, đáp:

"Tôi hiểu rõ anh ấy mà, anh ấy chính là một con mèo đầy hiếu kỳ. Nếu như không cho anh ấy lên núi xem thử, thì đoán chừng cả tháng tới cũng đừng hòng mà được yên tĩnh. Thôi thì tất cả chúng ta cùng lên đi. Mà Hầu Tử nói cũng không sai đâu, con sói kia chắc chắn là đã bị người ta thuần hóa rồi, sẽ không có gì nguy hiểm cả đâu. Tôi ủng hộ anh ấy!"

"Đây mới chính là bạn gái của anh chứ! Đi nào, chúng ta lên núi!"

Hầu Tử nói xong, liền cùng với Lữ Tiểu Nhã đi ngược lên núi.

Gã mập mạp nhìn sang vị hôn thê của mình, rồi hỏi:

"Em thấy thế nào?"

Nguyễn Dĩnh nhún vai:

"Em không biết nữa, em theo anh thôi."

Gã mập mạp cảm thấy có chút bó tay, rồi lại nhìn sang phía Giang Đình.

Kết quả là Giang Đình đã cất bước đi theo rồi, cô cũng chẳng thèm quay đầu lại mà nói vọng ra:

"Tôi cũng đang rất tò mò đây, muốn xem thử xem mối quan hệ giữa vị hòa thượng kia và con sói đó rốt cuộc là như thế nào, tôi cũng muốn đi xem. Nếu như anh không muốn đi thì có thể xuống núi trước để chờ chúng tôi cũng được, chúng tôi sẽ xuống nhanh thôi mà."

Gã mập mạp nghe xong, cười khổ nói:

"Các người đều đã lên cả rồi, tôi còn có thể một mình bỏ đi được hay sao? Bàn gia tôi đây là người…"

Còn chưa kịp nói hết câu, mọi người đã đi thẳng một mạch. Gã mập mạp đành vội vàng cùng với Nguyễn Dĩnh đuổi theo sau.

Năm người nhanh chóng lại một lần nữa đứng trước cổng Nhất Chỉ Tự. Nhìn ngôi chùa nhỏ trước mắt, cả năm người lúc này đã hoàn toàn không còn vẻ khinh thị như lúc ban đầu nữa, trên gương mặt ai nấy đều hiện rõ thêm mấy phần trang nghiêm.

"Ể? Cái dấu tay kia biến mất rồi sao?"

Đúng lúc này, Giang Đình kinh ngạc kêu lên.

Hầu Tử từ xa bước tới, cẩn thận quan sát một lượt, rồi lắc đầu:

"Vẫn còn đây này, chỉ là đã bị người ta ép cho nó trở lại gần như cũ rồi. Mấy người xem này, mặc dù đã được ép lại rồi, nhưng vẫn còn chưa được bằng phẳng cho lắm đâu. Xem ra tôi đoán không sai mà, vị hòa thượng này chắc chắn là có võ công, hơn nữa còn rất lợi hại nữa là đằng khác!"

Những tia sáng kỳ lạ lại lóe lên trong mắt Hầu Tử, trên mặt hắn hiện rõ vẻ hưng phấn.

Đúng lúc này, một tiếng cười từ bên trong truyền ra:

"Con sói ngu xuẩn nhà ngươi, lại còn biết chủ động đi múc nước nữa cơ đấy, quả nhiên đúng là một tên đồ tham ăn mà. Vì miếng ăn, đến cả một kẻ lười biếng như ngươi mà cũng trở nên siêng năng chịu khó rồi."

Sau đó lại nghe thấy một tiếng "ô ô", tựa như là tiếng của một con sói đang cố gắng tranh luận điều gì đó.

Rồi lại nghe thấy tiếng của Phương Chính:

"Ta sớm đã biết rồi mà, ngươi chẳng bao giờ chịu làm việc không công đâu. Thôi đi vào đi, cơm trưa cũng đã xong rồi, nhưng ngươi cũng phải biết kiềm chế một chút đấy nhé, gạo của chúng ta cũng chẳng còn lại nhiều đâu."

"Ô ô…"

Nghe thấy những thanh âm này, cả năm người lại đưa mắt nhìn nhau.

Nguyễn Dĩnh lẩm bẩm:

"Vị hòa thượng này có bị bệnh gì không vậy nhỉ? Lại có thể đi nói chuyện với cả một con sói nữa chứ."

"Đúng là có bệnh rồi, mà còn là bệnh không hề nhẹ nữa ấy chứ, không phải là bị tâm thần đấy chứ?"

Giang Đình nói.

Gã mập mạp chép miệng một cái, không nói thêm gì nữa.

Lữ Tiểu Nhã lại nói:

"Tôi lại cảm thấy rằng, vị hòa thượng này với con sói kia thực sự là đang nói chuyện với nhau đấy. Mấy người nghe mà xem, người một câu, sói một câu, rõ ràng rành mạch."

Hầu Tử và Giang Đình cũng gật đầu lia lịa, trông rất giống thật, nhưng chẳng có ai thực sự tin vào điều đó cả. Người làm sao lại có thể nói chuyện được với động vật cơ chứ?

Gã mập mạp hạ giọng nói:

"Hay là chúng ta thử cược một chút xem sao. Tôi dám nói, tất cả những thứ này đều là giả dối cả thôi, không chừng cái ông hòa thượng kia đã thuê người đóng giả làm sói, rồi cố tình làm ra vẻ thần bí để lừa người đấy. Cũng không chừng là ông ta bị bệnh tâm thần thật rồi. Này, mấy người nhìn tôi như vậy để làm gì hả? Không tin à? Vậy thì chúng ta cùng đi vào xem thử một chút đi, nhớ là phải đi rón rén thôi nhé, đừng để bị phát hiện đấy."

Cả đám người cũng đều đang rất tò mò, muốn xem thử xem ở trong hậu viện rốt cuộc là có chuyện gì đang xảy ra, thế là tất cả cùng gật đầu đồng ý, rồi rón rén đi tới.

Đi được một đoạn, họ đã tới gần khu vực hậu viện, một mùi cơm thơm thoang thoảng từ đâu đó truyền ra.

Cả năm người theo bản năng cùng hít vào một hơi thật sâu. Gã mập mạp không nhịn được mà nói:

"Hầu Tử, đây là mùi hương liệu gì vậy? Thơm quá đi mất, con sâu thèm ăn trong bụng tôi nó đang bò cả ra ngoài rồi đây này…"

"Anh có bị ngốc không thế hả? Đây rõ ràng là mùi cơm mà, có điều món cơm này đúng là thơm quá đi…"

Hầu Tử vừa nuốt nước miếng ừng ực vừa nói.

Gã mập mạp tỏ vẻ không phục:

"Cậu mới là đồ ngốc ấy! Cậu đã thấy cơm nhà ai mà lại có được mùi thơm như thế này bao giờ chưa? Tôi đoán chắc, khẳng định đây là một loại hương liệu đặc biệt nào đó rồi. Ai da, không được rồi, càng ngửi lại càng thấy đói bụng hơn…"

"Đừng có nói nữa, tôi cũng thấy đói bụng lắm rồi."

Hầu Tử nói.

"Ọt ọt ọt…"

Hầu Tử, gã mập mạp, Nguyễn Dĩnh và Lữ Tiểu Nhã cùng quay sang nhìn về phía Giang Đình. Giang Đình lúng túng cười trừ:

"Tôi cũng đói bụng rồi."

Mọi người cùng bật cười. Lữ Tiểu Nhã nói:

"Đi nào, chúng ta đi xem thử xem cái tên hòa thượng kia đang làm món gì ngon, hoặc là đang làm cái thứ gì đó mà lại có mùi thơm hấp dẫn đến như vậy."

Nói xong, Lữ Tiểu Nhã đẩy Hầu Tử đi lên phía trước, hiển nhiên là cô cũng có lòng hiếu kỳ rất lớn, nhưng lại không có đủ dũng khí để đi đầu.

Hầu Tử lại một lần nữa mở đường, cả năm người cùng nhau tiến về phía hậu viện. Vừa mới bước vào trong sân, mùi thơm lại càng trở nên nồng nàn hơn nữa. Bụng của mấy người lập tức kêu lên ùng ục. Cả đám người cùng đỏ bừng cả mặt lên. Bởi vì họ vừa mới ghé đầu vào, thì con Độc Lang đang ở trong bếp đã lập tức đứng bật dậy, hàm răng trắng như sứ của nó nhe ra, rồi nó bắt đầu gầm gừ với bọn họ.

Hầu Tử vội vàng nói:

"Dừng lại đã, tất cả đừng có nhúc nhích! Con sói kia nổi giận rồi đấy. Đây chính là âm thanh cảnh cáo của nó, nếu chúng ta mà còn bước thêm một bước nữa thì nó sẽ tấn công ngay lập tức đấy."

Cả đám người lập tức đứng im lại, không dám cử động. Lại một lần nữa phải đối mặt với con sói to lớn này, trong lòng mọi người vẫn không khỏi thầm run lên vì sợ hãi, cảm giác sợ hãi không hề giảm đi chút nào. Hoàn toàn không giống như những gì họ đã nghĩ lúc trước, rằng chỉ cần gặp một lần không sao thì có nghĩa là con sói này đã được thuần hóa rồi, có thể thản nhiên mà đối mặt với nó được.

Đúng lúc này.

"A Di Đà Phật, thưa các vị thí chủ, sao các vị lại quay trở lại đây vậy?"

Phương Chính nghe thấy tiếng Độc Lang gầm gừ khe khẽ, bèn bước ra xem thử, và ngay lập tức hắn đã nhìn thấy năm người kia đang sợ hãi co rúm cả người lại. Hắn nhướng mày lên, rồi cất tiếng hỏi.

"Thưa Đại sư, lúc xuống núi ban nãy, chúng tôi đã gặp phải con sói lớn này, nó có phải là do ngài nuôi không?"

Giang Đình tuy rất sợ sói, nhưng lại không hề sợ Phương Chính. Thấy Phương Chính vừa bước ra thì Độc Lang liền thu lại hàm răng nanh của mình, cô cũng cảm thấy thả lỏng hơn không ít.

Phương Chính nói:

"Không phải đâu."

Lời này vừa mới thốt ra, cả năm người lại một lần nữa căng thẳng như dây đàn. Không phải là do Phương Chính nuôi, vậy thì đây là một con sói hoang rồi sao? Sói hoang thì sẽ cắn người mất!

Giang Đình cũng thấy sợ hãi, có điều cô vẫn cố gắng hỏi:

"Thưa Đại sư, vậy nó là…?"

Phương Chính vỗ vỗ vào đầu con sói, rồi đáp:

"Cứ xem như là chúng tôi đang cộng sinh cùng nhau để sinh sống qua ngày vậy. Ngọn núi này vốn thiếu thốn đồ ăn thức uống, cũng chẳng có gì để mà giao lưu trao đổi cả. Hai chúng tôi chỉ là tình cờ ở chung một chỗ với nhau thôi, chứ không thể nào nói là ai thuộc về ai được."