Lão Nạp Phải Hoàn Tục

Chương 31: Sói Gánh Nước



Giang Đình cũng không hề sợ hãi Phương Chính, cô tiến lên phía trước rồi nói:

"Thưa Đại sư, thật xin lỗi ngài, vừa rồi là do bạn của tôi đã lỡ lời. Anh ấy cũng chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của chúng tôi, trong lòng có chút bất an nên mới kêu loạn lên như vậy, mong ngài đừng để bụng."

Phương Chính thầm cười khổ trong lòng: "Nếu ta thực sự muốn làm gì các ngươi thì cũng phải được hệ thống cho phép mới được chứ! Đã không thể vì mấy chuyện nhỏ nhặt này mà trả đũa được, vậy thì chi bằng cứ làm một vị Đại sư có lòng dạ rộng lượng, bao dung vậy…"

Thế là, hắn vẫn duy trì nụ cười trên môi:

"A Di Đà Phật, lời nói tuy có phần hung ác nhưng nếu xuất phát từ mục đích thiện lương thì cũng đều là lời thiện cả, bần tăng sao có thể tức giận được chứ? Thưa các vị thí chủ, sắc trời cũng không còn sớm nữa rồi. Ngôi chùa của bần tăng chỉ là một tiểu tự, không có chỗ để lo liệu việc ăn ngủ cho quý khách. Nếu các vị không mang theo đồ ăn thì nên mau chóng xuống núi đi thôi, nếu không thì trưa nay sẽ phải nhịn đói đấy."

Từ lúc mấy người này lên núi, Phương Chính đã cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Hơn nữa, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Lữ Tiểu Nhã cùng Hầu Tử xảy ra chuyện không may là vào lúc chạng vạng tối. Nếu bây giờ họ xuống núi sớm hơn một chút, không chừng có thể tránh được tai nạn đó. Chính vì thế nên hắn mới dứt khoát đuổi người đi như vậy. Đã không kiếm được tiền hương khói thì đành phải cố gắng kiếm chút công đức vậy.

Gã mập mạp nghe vậy cũng có chút sợ hãi, vội vàng nói:

"Đúng vậy, chúng tôi không có mang theo đồ ăn, đi nhanh thôi nào."

"Thưa Đại sư, xin mạn phép hỏi ngài một câu, cái dấu tay này có phải là do ngài dùng chưởng đánh thành hay không?"

Hầu Tử bỗng nhiên hỏi, trong mắt hắn ánh lên những tia sáng lấp lóe.

Phương Chính nhìn qua dấu tay trên cửa, hắn không thể nào nói dối, cũng không thể phủ nhận được. Nhưng việc này quả thực quá đỗi huyền bí, sức người thường không thể nào làm được như vậy. Cho nên, sau khi suy nghĩ một chút, hắn cảm thấy không thể nào thừa nhận được. Hắn cũng không muốn bị người ta lôi đi để "cắt miếng nghiên cứu" đâu. Hắn mỉm cười, rồi niệm một câu Phật hiệu:

"A Di Đà Phật!"

Sau đó hắn cũng không nói thêm gì nữa.

Cũng chính bởi vì như vậy nên mấy người Hầu Tử cũng chẳng hiểu được ý của Phương Chính rốt cuộc là gì.

Phương Chính lại nói:

"Thưa các vị thí chủ, trời không còn sớm nữa đâu."

"Hầu Tử, đừng có nói nữa, tôi đói bụng lắm rồi, chúng ta đi thôi."

Gã mập mạp không muốn ở lại đây thêm một giây một phút nào nữa, vội vàng thúc giục.

Hầu Tử đưa mắt nhìn Phương Chính một cách đầy thâm ý, sau đó gật đầu chào rồi cũng theo đám người rời đi.

Trước khi đi, Giang Đình còn quay lại nhìn Phương Chính một lần nữa, bộ dạng như muốn nói điều gì đó rồi lại thôi. Đáng tiếc là Phương Chính chỉ mỉm cười nhìn cô, căn bản không hề có ý định tiến lên để đáp lời.

Nhìn năm người họ rời đi, Phương Chính cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, hắn thầm nghĩ:

"Xuống núi sớm như vậy, dưới chân núi cũng đều là chốn thâm sơn cùng cốc, bọn họ chắc hẳn sẽ không ở lại đó lâu đâu. Ừm, về nhà sớm hơn một chút, có lẽ là có thể tránh được một kiếp nạn kia rồi. Hệ thống, lần này ta có thu được công đức vô lượng không chứ? Cứu được những hai mạng người liền, có phải là ta có thể được rút thưởng đến hai lần không?"

"Ting! Chờ đến khi bọn họ thực sự vượt qua được kiếp nạn đó rồi thì mới có thể chắc chắn được."

"Vậy thì mặc kệ đi, ta cứ an vị mà chờ rút thưởng thôi, ha ha."

Tâm trạng của Phương Chính lúc này trở nên vô cùng tốt đẹp. Hắn lại liếc nhìn dấu tay trên cánh cửa, rồi lắc đầu nói:

"Trông thật là mất mỹ quan quá đi!"

Nói xong, Phương Chính đưa tay áp lên mặt sau của cánh cửa, rồi dùng sức ấn mạnh một cái! Chỉ nghe thấy tiếng kim loại bị siết vặn ken két truyền đến, rất nhanh sau đó, dấu tay đã bị hắn ép trở lại gần như cũ. Chỉ có điều là nó vẫn không được bằng phẳng cho lắm. Phương Chính cũng đành bó tay, hắn đâu phải là thợ rèn, làm sao mà có được năng lực để làm cho nó phẳng lì tuyệt đối được chứ. Chỉ có thể tìm một cơ hội nào đó, rồi gọi người tới sửa lại sau vậy.

Sửa xong cánh cửa, Phương Chính lại trở vào trong hậu viện, nhóm lửa, vo gạo, rồi nấu cơm!

Nhưng Phương Chính lại phát hiện ra một vấn đề, trong bếp bỗng dưng lại thiếu mất hai cái thùng nước, đó chính là hai cái thùng chuyên dùng để cho Độc Lang múc nước!



Năm người Hầu Tử, gã mập mạp, Lữ Tiểu Nhã, Nguyễn Dĩnh và Giang Đình cùng nhau rời khỏi Nhất Chỉ Tự. Gã mập mạp lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lẩm bẩm:

"Thoát rồi, cái ngôi chùa kia làm cho ta cảm thấy áp lực muốn chết đi được."

"Là do anh có tật giật mình, sợ bị Đại sư đánh cho một trận thì có phải không?"

Nguyễn Dĩnh cười nói.

Bị vị hôn thê của mình trêu chọc như vậy, gã mập mạp nào đâu dám tức giận, chỉ có thể cười trừ cho qua chuyện.

Hầu Tử thi thoảng lại ngoái đầu nhìn lại Nhất Chỉ Tự, nhưng đáng tiếc là núi non trùng điệp, cây cối rậm rạp, đường đi lại quanh co khúc khuỷu. Từ góc độ của hắn lúc này, chỉ có thể nhìn thấy được phần mái ngói màu xanh của Nhất Chỉ Tự mà thôi, chứ không còn nhìn thấy được cánh cổng chùa nữa.

Lữ Tiểu Nhã hạ giọng hỏi:

"Sao vậy, anh vẫn còn tò mò lắm à?"

Hầu Tử cười khổ:

"Anh thì chẳng thích thú gì nhiều đâu, nhưng lại đặc biệt yêu thích võ công. Cái dấu tay kia thực sự quá là rung động đi. Nếu thực sự là do người làm ra, thì đó khẳng định phải là một vị cao thủ."

"Thôi đi ông ơi, một tiểu hòa thượng như vậy thì… Hơn nữa, thứ mà cậu nói chỉ có ở trong tiểu thuyết võ hiệp thôi, chứ ngoài đời thực làm gì có người nào lại có được khả năng phi thường đến như vậy chứ? Cho dù có đi chăng nữa, thì cũng không thể nào là một người ở độ tuổi như cái ông tiểu hòa thượng kia có thể làm được đâu?"

Gã mập mạp lên tiếng phủ quyết.

Lữ Tiểu Nhã cũng lựa lời khuyên giải:

"Anh Mập nói đúng đấy, anh đọc truyện nhiều quá nên mới hay suy nghĩ lung tung thôi. Nếu như cái chùa kia thực sự có điều gì đó cổ quái, thì em thấy hẳn phải là cái gốc cây già kia mới đúng. Em thấy nó trông giống như là cây Bồ Đề ở phương Nam vậy, sao người ta lại mang nó tới đây để trồng cơ chứ? Hơn nữa bây giờ cũng đã sắp vào mùa đông rồi, mà nó lại còn đâm chồi nảy lộc nữa, thực sự rất là kỳ dị."

Giang Đình cũng nói:

"Tôi cũng đã chú ý tới điều đó, chỉ có điều trước đó không dám khẳng định chắc chắn mà thôi. Nghe Tiểu Nhã nói vậy, thì đúng là có chuyện như thế thật. Cây Bồ Đề vốn chỉ có ở phương Nam, lại còn ra lá đâm chồi ngay trước thềm mùa đông nữa, đúng là cổ quái thật. Hơn nữa nhìn bộ dáng của cái cây kia, hẳn là một cái cây khô đã mọc lại chồi non thì phải."

"Thôi được rồi, được rồi, mọi người đừng có nói nữa, tôi nghe mà thấy run hết cả người lên rồi đây này. Tóm lại là, cái chùa này chỗ nào cũng đầy rẫy những điều quỷ dị, chẳng có lấy một chỗ nào là bình thường cả, chúng ta đi sớm được chừng nào thì tốt chừng đó."

Gã mập mạp nói.

Đang lúc nói chuyện, Nguyễn Dĩnh vốn đang đi ở phía trước, đột nhiên lại thét lên một tiếng thất thanh:

"A… Có sói!"

"Sói á? Em đang đùa anh đấy à? Bây giờ mà còn có cả sói nữa hay sao? Ái chà mẹ ơi, thực sự là có sói thật này!"

Một khắc trước, gã mập mạp còn đang tỏ vẻ xem thường, thì ngay một khắc sau hắn đã lập tức bị dọa cho sợ đến mức suýt nữa thì són cả ra quần!

Hầu Tử vội nhìn lại, chỉ thấy một con sói lớn như con bê con đang từ dưới núi đi lên. Con sói này cụp đuôi xuống, ánh mắt trông vô cùng hung hãn, hàm răng của nó cũng sắc nhọn vô cùng! Chỉ có điều, con sói này trông có vẻ hơi kỳ lạ một chút!

"Nó là sói thật đấy ư? Sao trên lưng của nó lại còn có cả thùng nước thế kia? Lông của nó cũng còn đang ướt sũng nữa này…"

Giang Đình không nhịn được mà nói.

"Đúng là cổ quái thật, không phải là một con chó Husky giả dạng đấy chứ?"

Gã mập mạp tỏ ra nghi ngờ.

"Đừng có mà lộn xộn! Nó là sói thật đấy! Hơn nữa với cái thể trạng này của nó, thì đây chắc chắn phải là một con Lang Vương rồi!"

Hầu Tử hạ thấp giọng nói.

Gã mập mạp, Nguyễn Dĩnh, Lữ Tiểu Nhã cùng với Giang Đình đều vô cùng hoảng sợ. Lữ Tiểu Nhã giọng có chút nức nở nói:

"Tôi đã nói là không nên tới đây rồi mà, mấy người cứ nhất định đòi đi cho bằng được. Giờ thì xong rồi, tất cả chúng ta đều sắp trở thành thức ăn cho sói mất thôi."

"Con sói này hẳn là do có người nuôi, chắc là nó sẽ không tấn công người đâu. Mấy người nhìn vào mắt nó mà xem, không có vẻ gì là muốn công kích cả. Nó cũng không hề nhe răng nanh hay giơ vuốt nhọn ra, trên người nó lại còn đang cõng theo thùng nước, chắc là đang đi gánh nước đấy, sẽ không sao đâu. Mọi người cứ im lặng không chọc tới nó là được rồi, chúng ta nhường đường cho nó đi qua đi."

Giang Đình nói.

Hầu Tử gật đầu. Thế là cả năm người cùng kéo nhau, nép sát vào vách núi. Thực sự là hết cách rồi, cho dù bây giờ họ có muốn chạy đi chăng nữa, thì một tên mập cùng với ba người phụ nữ chân yếu tay mềm làm sao có thể chạy thoát khỏi một con sói được chứ?

Độc Lang càng lúc càng tiến lại gần hơn. Cả nhóm năm người đều nín thở tập trung tinh thần, không ai dám thở mạnh lấy một hơi. Lữ Tiểu Nhã cùng với Nguyễn Dĩnh thậm chí còn sợ đến mức nhắm tịt cả hai mắt lại, bộ dạng trông như thể đã phó thác hoàn toàn số phận của mình cho ông trời vậy. Giang Đình cũng chẳng khá hơn là mấy, có điều cô nhóc này cũng có chút gan dạ, vẫn cố gắng trừng mắt nhìn mà không hề nhắm lại.

Sau đó, cô kinh ngạc phát hiện ra, con sói này đúng là không hề có ý định tấn công bọn họ. Nó chỉ cõng trên lưng hai cái thùng nước, rồi nhanh chân bước thẳng lên núi.

Nhìn theo bóng lưng của con sói, cả năm người cùng thở phào nhẹ nhõm một hơi, rồi lại đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều có chút ngẩn người ra, không hiểu rõ chuyện gì vừa mới xảy ra nữa.