6.
Hầu gia ngày càng thích đến viện của hai nàng thiếp thất, Chính phòng đèn lồng thường thắp đến sáng, nhưng vẫn chẳng đợi được Hầu gia.
Ta nhìn sắc mặt Lãnh thị ngày càng tái nhợt và tiều tụy, nỗi uất ức trong lòng cuối cùng cũng vơi đi được một phần.
Lãnh thị làm sao hiểu được, tình cảm mấy chục năm của nàng và Hầu gia, cớ sao hai nàng tiểu thiếp kia lại có thể chen chân vào giữa họ.
Nàng không hiểu, người đã quen dỗ dành người khác, cũng sẽ có lúc mệt mỏi.
Thuở nàng còn trẻ, nũng nịu làm nũng là phong tình tiểu cô nương. Đến tuổi trung niên mà còn làm kiêu nũng nịu thì thành trò cười rồi. Huống chi Hầu gia hiện tại đấu đá ở tiền triều đã đến giai đoạn gay gắt, chính là lúc cần sự ấm áp và một giải ngữ hoa (người hiểu lòng).
Lãnh Lâm Lang đứng sau Lãnh thị, xót xa nhìn nàng ta. Ta nheo mắt lại.
Cứ mải nhìn chằm chằm hậu viện của Lãnh thị, suýt chút nữa lại bỏ sót nàng ta.
Đêm đó, Thế tử vừa mới từ ngoài về đã bị ta gọi đến Từ An Đường.
Hắn đứng đó đầy vẻ bực bội. Phải rồi, lúc Lão phu nhân bị l/iệt, hắn còn nhỏ, sau này dưới sự cố tình lơ là của Lãnh thị, hắn chưa từng đến thăm ta. Nay ta tỉnh lại thì lập tức gây khó dễ cho hắn và Lãnh Lâm Lang, trong lòng hắn tất nhiên không ưa ta.
Nhưng ta cần chi hắn thích hay không thích ta.
Ta cười híp mắt nhìn hắn: “Viễn ca nhi không thích Tổ mẫu?”
Lộ Thanh Viễn thân hình chấn động, bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng ta hiểu hắn đến thế, chỉ cần nhìn thân thể hắn căng thẳng ta đã biết hắn hoảng hốt rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn khom lưng đứng bên dưới: “Tổ mẫu, Viễn nhi không dám.”
Không phải là thích, là không dám.
Ta lười đôi co những chuyện đó: “Hai nàng thiếp thất ta ban cho, sao ngươi vẫn không màng đến họ? Trưởng giả ban cho, không dám từ chối, ngươi có biết không?”
Lộ Thanh Viễn lạnh lùng nhìn ta. Nếu không phải hiện giờ ta đang ở trong thân x/ác Lão phu nhân, ta gần như cảm thấy mình lại quay về khoảnh khắc bị Lộ Thanh Viễn cắ/t đứ/t gân tay. Lúc đó hắn cũng nhìn ta lạnh lùng như vậy.
Ta cố gắng tự nhủ không được hoảng sợ. editor: bemeobosua. Trình gia ta hơn năm mươi sinh mạng đang chờ ta báo t/hù. Ta nhất định phải khiến cả Hầu phủ gia trạch bất an, khiến bọn họ nợ m/áu phải trả bằng m/áu.
Bích Tỷ cực kỳ có nhãn lực, quỳ xuống trước mặt Lộ Thanh Viễn: “Thế tử, xin người hãy thể tất sự vất vả của Lão phu nhân. Những ngày này, lời đồn đại bên ngoài ngày ngày quấy nhiễu khiến Lão phu nhân đêm không thể chợp mắt.”
Lộ Thanh Viễn cứng ngắc quay người: “Vậy nên Tổ mẫu làm những việc này, là để bịt miệng thiên hạ?”
Ta mệt mỏi phất tay: “Người già rồi, chẳng còn tác dụng nữa. Đứa cháu đích tôn ta một tay nuôi lớn cũng chê ghét cái thân già này rồi.”
Lộ Thanh Viễn vội vàng quỳ xuống đất xin lỗi, ta chỉ phất tay.
Đêm đó Lộ Thanh Viễn đến phòng của thiếp thất.
Bích Tỷ vừa hầu hạ ta chải đầu rửa mặt, vừa khẽ hỏi: “Lão phu nhân, người trước đây cưng chiều Thế tử gia nhất, sao giờ lại…?”
Ta ngẩng đầu nhìn nàng, nàng vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ lỡ lời, chỉ là hai nàng tiểu thiếp kia…”
Ta biết nàng muốn hỏi gì, tại sao ta lại đặt hai nàng Dương Châu sấu mã (gái đẹp được huấn luyện đặc biệt) vào phòng tôn tử mình.
Nhưng nàng không biết, đây đều là lộ trình báo th/ù ta đã bày mưu từ lúc vừa trọng sinh, từng bước một, từng chút một, sớm muộn gì cả Hầu phủ này cũng phải chôn cùng Trình gia ta.