7.
Hơn một tháng sau đó, cô chất Lãnh thị đều chịu cảnh ghẻ lạnh. Thế tử gia ngày ngày si mê quấn quýt ở hậu viện, Hầu gia thì hồng tụ thiêm hương, hai cha con sống cuộc sống tiêu d/ao tự tại. Cô chất Lãnh thị ngày ngày nấu hết bát t/huốc tr/ánh t/hai này đến bát th/uốc t/ránh th/ai khác, còn ta thì nhắm mắt làm ngơ.
Bởi lẽ bốn cô nương kia đều bị ta liên lụy, nếu họ không m/ang th/ai, đến ngày đại họa sắp đổ, họ cũng có thể rời đi sạch sẽ hơn một chút.
Cô chất Lãnh thị đến trước mặt ta khóc lóc: “Mẫu thân, Hầu gia ngày ngày quấn quýt với hai con yêu tinh nhỏ kia, nhi tức thường xuyên đêm không thể chợp mắt. Cứ kéo dài như vậy, nhi tức không còn sức lực để quản gia nữa. Người xem có thể nhắc nhở Hầu gia một chút không?”
Đang buồn ngủ thì có người đưa gối, ta nhìn Lãnh thị mặt mày rầu rĩ lại càng không hiểu, một kẻ chỉ có trình độ như vậy, kiếp trước ta lại không đấu thắng nàng ta sao?
“Nếu ngươi đã mệt mỏi ứng phó, vậy thì từ hôm nay hãy đưa sổ sách đến chỗ ta. Những việc khác ta không giúp được, nhưng công việc chân tay này, nhân lúc ta còn cử động được, giúp các ngươi san sẻ một hai phần.”
Lãnh thị đang khóc lớn thì lập tức đứng hình: “Mẫu thân, nhi tức không có ý đó. Mẫu thân vừa mới đại an, nhi tức sao nỡ để Mẫu thân lao lực như vậy?”
Ta cười: “Không sao cả. Vừa hay nhà lão nhị ngày ngày như con khỉ nhí nhố, có sức lực không biết dùng vào đâu, cứ để nàng ta đến giúp ta. Đừng để nàng quậy phá mà dỡ cả Hầu phủ ra.”
Nhị phu nhân người chưa đến tiếng đã vang: “Xa xa đã nghe thấy Mẫu thân dàn xếp cho con. Con khỉ này có làm loạn đến mấy cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của Mẫu thân. Đại tẩu yên tâm, ta nhất định sẽ giúp Mẫu thân quản gia thật tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cô chất Lãnh thị ngây người, ta còn cảm thấy chưa đủ: “Hay ghen không phải là phẩm hạnh của người phụ nữ. Cô chất các ngươi mỗi người chép một trăm quyển Nữ tắc. Chừng nào chép xong thì mới được ra ngoài đi lại.”
Nhị phu nhân cười bổ sung: “Phải đó Đại tẩu. Hãy yên tĩnh trong viện, tĩnh tâm, tự vấn bản thân đi.”
Trong ánh mắt như muốn ă/n tươi n/uốt sống của Lãnh thị, ta cười đuổi họ đi: “Đừng đứng đây làm cột gỗ nữa. Mau về viện của các ngươi đi, nhìn thấy dáng vẻ của các ngươi ta liền mất cả khẩu vị.”
Trong một khoảng thời gian dài sau đó, Hầu phủ rơi vào một sự cân bằng kỳ lạ.
Cô chất Lãnh thị đóng cửa tự kiểm điểm trong viện, Nhị phu nhân thì nhanh nhẹn, tháo vát giúp ta sắp xếp sổ sách. editor: bemeobosua. Mỗi lần nàng ấy xem đến phần hồi môn ta mang từ Trình gia đến trước đây, trên mặt Nhị phu nhân lại lộ vẻ không đành lòng.
Ta nhìn nàng, bỗng nhớ lại kiếp trước, khi Lãnh thị giày vò ta, nàng đã lén lút bày tỏ thiện ý.
Nàng sẽ giả vờ làm nũng bảo phòng bếp nấu thêm cơm sau khi Lãnh thị h/ành h/ạ ta đủ kiểu, rồi lạnh lùng nói: “Dù sao cũng ăn không hết, cơm thừa cứ đưa cho Thế tử phu nhân đi.”
Hồi đó Trình gia bại vong, cô chất Lãnh thị ra sức h/ành h/ạ ta, ta thường xuyên bị bỏ đói.
Nhị phu nhân vẫn còn đang căm phẫn: “Kẻ đáng ch/ết! Cô nương tốt đẹp như vậy lại bị bọn họ h/ành h/ạ đến c/hết. Lúc hưởng thụ hồi môn của người ta, không biết có thấy sợ hãi không nữa.”
Ta liếc nhìn nàng một cái. Lòng tốt của nàng, đáng được đền đáp tử tế.