Lập Đông

Chương 1: Chương 01



Ngươi đã bao giờ nghe nói tới Huyết Thủ Hoa chưa?

Đó là một loại độc d.ư.ợ.c chí mạng, một cánh hoa ăn vào m.á.u huyết, có thể làm ngươi mất mạng trong vòng mười bước.

Ta đang đếm...

... Tám... Chín...

Kẻ trước mặt ngã xuống co giật dưới màn mưa. Máu đen từ thất khiếu đổ ra, cơ thể hắn xẹp đi như một cái bong bóng cá bị thủng.

Mưa rửa trôi m.á.u thịt, chỉ còn một bộ y phục loang lổ đầy vết bẩn.

Ta ngửa lên trời, để mặc nước mưa quất đập vào gương mặt, đến cay xè cả mắt.

Lạc Yến mau chóng đỡ thân thể ta đã mềm nhũn và ướt nhẹp vào bên trong phòng kín, trong lúc Lạc Nhạn xử lý bộ đồ bẩn thỉu kia.

Lạc Yến nhét ta vào thùng nước t.h.u.ố.c còn nóng, rồi lại hong tóc ta cho khô.

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

"Sốt rồi," Lạc Yến lo lắng nói, quấn ta lại trong một chiếc chăn khô ráo. "Chủ nhân, đừng gắng gượng quá."

Ta cố nén tiếng ho, vùi đầu vào chăn ấm.

"Không sao... Lạc Yến." Ta lắc đầu, "Còn một kẻ nữa thôi."

Nàng đẩy ta vào giường, kéo kín màn lại.



Ta chìm vào một cơn mộng mị nặng nề.

"Đông Diệp, Đông Diệp..." giọng phấn khích quen thuộc của chị Nhu Cẩn reo lên, "Mau tới xem pháo hoa!"

"Pháo hoa có gì lạ đâu?" Ta lúc ấy mười hai tuổi, lười biếng trả lời, "Em ngủ tiếp đây."

"Pháo hoa kia mà! Năm mới may mắn đó!" Nàng chống nạnh, tỏ vẻ tức giận. "Em mà không đi, chị sẽ không mang lụa mới cho em may áo nữa!"

Ta thật muốn nói với nàng, ta đâu có thích lụa mới. Tuy là thân con gái, nhưng từ nhỏ ta chỉ thích đao thương, không quen kim chỉ.

Nhưng nàng khóc, sẽ rất phiền.

Ta bèn ngái ngủ ngồi dậy. Nhu Cẩn chỉnh trang quần áo, tóc tai cho ta, bên miệng lải nhải con gái phải luôn chỉn chu, sạch sẽ.

Pháo hoa màu sắc... hôm đó ta không thấy.

Chỉ thấy m.á.u nhuộm đỏ lạch nước chúng ta thường ngồi ăn bánh ngô.

Và chị Nhu Cẩn luôn yêu sạch sẽ của ta, nửa thân mình chìm trong nước bùn. Mắt nàng vẫn mở to, bàng hoàng, như không thể tin được...

Cha ta, người Giáo Úy luôn ôn hòa, phóng khoáng, lại ra tay đồ sát cả mấy trăm mạng người nhà nàng ấy.

...

Ánh sáng chói lòa xuyên qua mành, làm ta nhức mỏi mà thức giấc.

Lạc Yến kê lưng ta bằng gối cao, tỉ mỉ bón cho ta từng thìa cháo.

Ta biết nàng thường lén lúc ta không để ý, trốn vào một góc rơi lệ.

Nàng cùng Lạc Nhạn là cặp sinh đôi của quản gia nhà cũ của ta, với ta tình như chị em ruột thịt.

Ta ăn xong, nàng ngập ngừng muốn nói lại thôi.

 

"Lạc Yến, việc gì tới cuối cùng cũng phải tới." Ta mỉm cười. "Thay cho ta bộ thủy y màu xanh nhé."

Nàng nén nước mắt, gật đầu.

 

Lạc Nhạn chốt cửa căn biệt viện chúng ta mới thuê từ ba tháng trước. Ba người chúng ta cùng nhau hướng về phía bờ sông phủ bóng liễu xanh.

Cơn gió mùa hạ thổi qua mát lành, phe phất tấm mạng mỏng đang che kín dung nhan của ta.

Càng tới gần đình hóng mát cạnh hồ, đám đông càng trở nên náo nhiệt.

"Nhanh lên, nhanh lên," một giọng sốt ruột vang lên thúc giục, "Hoa khôi Thu Liễu sắp xuất hiện rồi!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng hoa khôi được tụng xưng là đệ nhất tài nữ, một tiếng sáo có thể làm lay động tới sâu thẳm linh hồn, khiến hoa đào nở rộ giữa trời đông.

...

Ta đi dọc con đường lát đá hướng về chùa Tịch Mộc.

Trời vừa dứt mưa, gió mang theo hương nhang thoảng qua, nhẹ như hơi thở sớm.

Chưa kịp bước hết khúc quanh, một bóng người cưỡi ngựa từ phía trước lao tới, gấp gáp đến mức không kịp kìm cương.

Tiếng va chạm bật lên. Toàn thân ta nghiêng đi, ngã nhào xuống nền đá lạnh. Một thân người cao lớn đỡ lấy ta, kéo thân thể ta đè lên hắn, hơi thở phả sát bên tai, mang mùi gió và bụi đường.

Tấm mạng che mặt của ta bị gió cuốn bật tung, rơi xuống vũng nước bên đường.

Trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hắn chạm vào dung nhan của ta.

Hắn thoáng sững sờ, vẻ mặt kinh diễm như kẻ vừa trông thấy thứ gì không thuộc về nhân gian.



Nụ cười khẽ hiện trên môi hắn, nửa trêu chọc, nửa đắm đuối.

“Thì ra... thiên hạ còn có dung nhan như thế,” hắn nói, giọng trầm khàn vang lên ngạo nghễ.

Ta hất mạnh vai, đẩy hắn ra, ánh mắt lạnh như gươm.

 

Hắn hơi cúi đầu, cười nhạt:

“Xin cô thứ lỗi. Ta có việc gấp, vội vã mạo phạm.”

Sau đó cười nửa miệng, ngón tay nâng cằm ta lên:

“Nhưng nếu được... cô có muốn làm tiểu thiếp thứ mười chín của ta không?”

Đám người ven đường bỗng rộ lên cười như xem trò vui, dường như đã quá quen với cảnh này.

 

Ta vung tay định tát hắn.

Hắn đã nhanh hơn, nắm lấy cổ tay ta.

Ngón tay hắn lướt nhẹ trong lòng bàn tay ta, giọng nói mang theo tiếng cười trêu chọc:

“Con mèo nhỏ này, giương móng dữ thật.”

Ta giật mạnh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn.

 

Hắn buông ra, thong thả nói:

“Nếu cô muốn bắt đền, cứ tới phủ Thái sư tìm ta - tên Nguyễn Lập, đứng hàng thứ năm.”

Nguyễn Lập, đứa con trai thứ năm của Thái sư, cũng là đứa khiến ông ta đau đầu nhất. Chuyện phong lưu của hắn đã thành giai thoại nơi này. Nghe đồn một ngày hắn không trêu hoa ghẹo nguyệt, ve vãn mỹ nhân, thì sẽ ngứa ngáy khắp người, ăn không ngon, ngủ không yên.

Nói rồi, hắn phi ngựa đi.

Vó ngựa dội trên nền đá, xa dần trong sương.

Chỉ còn lại ta đứng giữa con đường ướt mưa, tấm mạng che mặt vấy bùn nằm chỏng chơ dưới chân.

Gió thổi qua, mang theo tiếng cười của hắn - phách lạc, càn rỡ, như một cơn cuồng phong ngông nghênh giữa trời u tối.

 

Lạc Yến và Lạc Nhạn từ chỗ nấp trong rặng liễu bước ra, áo hai người còn vương giọt mưa.

“Chủ nhân, người không sao chứ?” - giọng Lạc Yến run nhẹ.

Ta lắc đầu, phủi bùn trên tay áo.

“Không sao.”

Rồi, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, ta sải bước về phía cổng chùa Tịch Mộc.