Tiếng chuông sớm vang lên, trầm mặc giữa không gian loang hương trầm.
Ba người chúng ta đi qua hành lang vẽ đầy rêu xanh, tới trước chính điện.
Người trụ trì nhận lễ, đôi mắt khép hờ, gật đầu như đã biết trước ý của ta.
Ta nhỏ giọng hỏi:
“Người ở sau điện… vẫn không muốn gặp ta sao?”
Trụ trì cúi xuống, rồi chầm chậm lắc đầu.
“Cậu ấy… thân thể vẫn ổn, xin người đừng quá lo lắng.”
Tiếng ho khẽ khàng cùng tiếng ném đồ vật vọng ra. Giọng một thiếu niên yếu ớt nhưng đầy căm phẫn vang lên:
“Bảo cô ta cút đi! Đừng có tới đây mà giả nhân giả nghĩa! Ta không cần cô lo!”
Ta ngăn lại Lạc Nhạn đang muốn tiến tới.
Hắn hận ta, nào có phải điều kỳ lạ gì.
Hắn là Cẩn Phong, em trai ruột của chị Nhu Cẩn, năm ấy mới lên bảy. Chúng ta cứu kịp hắn, nhưng hắn đã trọng thương. Thân thể hoang phế phải dùng t.h.u.ố.c quý đổ vào như nước chảy, mới có thể giữ được tới hôm nay.
Lạc Yến tiến tới nói nhỏ với trụ trì. Ông chợt sững lại, rồi nhắm mắt như không cam lòng, nhưng vẫn gật đầu dứt khoát.
Khi ta rời chùa, trong tay đã có thêm một hộp gấm nhỏ, bọc bằng tơ lam.
Không ai hay, ở nơi giếng cạn phía sau chùa, nước đục đang loang dần một vệt m.á.u đỏ.
Xác một kẻ, chưa kịp kêu tiếng nào, đã hóa thành tĩnh lặng dưới đáy giếng sâu.
…
Tiếng sáo vang lên giữa khoảng trời mênh mang.
Âm điệu réo rắt, bay bổng như gió mát giữa ngày hạ, khi mây trắng lững lờ trôi qua mặt hồ phủ sen.
Khúc “Nhật Quang Thanh” ấy thoạt đầu thanh tao như tự tại, sau lại như có nỗi buồn len lỏi, tựa tiếng người than khẽ trong mộng.
Trên lan can đình hóng mát bên hồ, một cô gái khoác xiêm y màu liễu rủ ngồi nghiêng vai, thổi khúc nhạc ấy.
Ánh nắng nghiêng rọi, vẽ trên mái tóc nàng một vầng sáng mờ như sương.
Người ta bảo, đó chính là Hoa khôi Thu Liễu.
Khi khúc nhạc vừa dứt, người thông báo đứng trước đình, cất giọng sang sảng:
“Vị nào dâng được lễ vật quý nhất, sẽ được lưu lại đàm đạo cùng Hoa khôi.”
Dưới bậc đình, tiếng bàn tán rì rầm.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Người người lần lượt tiến lên dâng lễ: kẻ dâng ngọc trai Nam Hải, kẻ dâng quạt thêu thi văn danh gia.
Giữa đám đông, Nguyễn Lập - công tử càn rỡ mà ta vừa gặp - bước ra.
Hắn mang theo một cây sáo bằng vàng ròng, chạm khắc rồng phượng, sáng lóa dưới nắng.
Tiếng xì xào nổi lên:
“Lại là hắn… Thứ xa hoa thô thiển này cũng mang dâng được sao?”
“Nghe đâu nạp đến mười tám nàng thiếp, còn chưa biết chán.”
“Giàu có thì đã sao, tâm tư đâu có chút tinh tế nào? Làm sao lấy lòng được người đẹp?”
Lễ vật của Nguyễn Lập nhanh chóng bị trả lại.
Một giọng nói trong veo từ phía đình vang xuống, nhẹ nhàng mà vang xa:
“Không cần thêm nữa. Lễ ta chọn, đã ở đây.”
Đám đông rì rầm, tò mò nhìn quanh.
Người thông báo cất giọng:
“Xin mời vị dâng Huyết Thủ Hoa - vị d.ư.ợ.c trăm năm có một, chỉ một nhụy của nó cũng có thể giữ lại một hơi cho người sắp c.h.ế.t - bước vào trong, diện kiến Hoa khôi Thu Liễu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
...
Chúng ta bước vào, Thu Liễu phủ phục xuống hành lễ.
“Cá hẳn đã phải c.ắ.n câu. Thân vương thấy có người đang điều tra chuyện nhà họ Phan năm xưa, quả thực đã phái người hội họp với đám người nhà họ Nguyễn,” nàng quỳ xuống dập đầu, “xin cô hãy rửa hận cho nhà họ Lê chúng ta.”
Ta đỡ lấy nàng, ho khẽ một tiếng rồi mới cất giọng, “Đứng lên đi. Đây là việc ta phải làm. Là chúng ta… nợ bọn họ.”
Thu Liễu vẫn cúi đầu, “Ta tin cha cô vô tội, hoặc có điều khó xử.”
Lạc Yến chấm nước mắt, cảm tạ cô ấy đã tin tưởng.
...
Ba người chúng ta vừa bước ra khỏi gian nhà gỗ, nắng xế chiều còn vương trên mái ngói.
Trước cổng chùa Tịch Mộc, một đám người áo đen đã chờ sẵn.
Khi thấy ta, chúng đồng loạt xông tới, tiếng thép va lên chát chúa.
“Kẻ nào dám đoạt người đẹp của Ngũ công tử Thái sư phủ, hôm nay đừng hòng rời khỏi đây!”
Một chiêu vừa ăn cướp vừa đổ tội này, thật là đủ hiểm độc.
Ta khẽ nhếch môi. Chưa kịp ra tay, Lạc Nhạn đã bước lên.
Nàng như cánh én trong mưa, thân hình lướt nhẹ, tay áo xoay một vòng.
Bóng người mờ đi trong chuỗi ánh thép loang loáng. Tiếng kêu ngắn ngủi vang lên, rồi im bặt.
Chỉ trong vài nhịp thở, đám áo đen đã nằm rải rác dưới đất, kẻ nào còn sống thì hoảng hốt bỏ chạy.
Ta nhìn theo, ánh mắt lạnh lẽo:
“Xem ra, đây mới chỉ là đòn cảnh cáo.”
…
Ngày hôm sau, chúng ta ghé vào trà lâu Vạn Phương, nơi nổi danh có hoa đán tuyệt sắc tên Hạ Đào.
Nàng xuất hiện trong tiếng trống, y phục đỏ như lửa, giọng ca ngân vang, từng nốt từng tiếng đều trong trẻo như mưa xuân rơi trên phiến lá.
Người ngồi nghe nín thở, thưởng thức âm nhạc và hương trà quyện thành sương mỏng.
Ta ngồi ở tầng hai, giữa đám đông, Lạc Yến và Lạc Nhạn ở hai bên.
Giữa khúc hát cao trào, bỗng dưới lầu vang lên tiếng hét thất thanh.
Bàn ghế đổ ngã, khách chạy tán loạn.
Hạ Đào trong y phục đỏ như máu, rút từ trong tay áo ra một lưỡi d.a.o cong, lao thẳng tới vị khách ngồi hàng đầu.
Nhát d.a.o nhanh, lạnh và chuẩn xác. Máu văng trên chiếu hoa.
Đám hộ vệ chưa kịp rút kiếm, nàng đã vòng ra sau, bất ngờ nắm lấy người ngồi cạnh - chính là Nguyễn Lập.
Lưỡi d.a.o kề lên cổ hắn, giọng nàng rít qua kẽ răng:
“Cho ta rút lui an toàn, nếu không - ta g.i.ế.c hắn!”
Hắn không hề tỏ ra sợ hãi, chỉ cười nhạt:
“Thì ra mỹ nhân cũng biết dọa người.”
Lạc Nhạn từ trên lan can tung người xuống.
Một ánh sáng bạc lóe lên - phi tiêu cắm trúng vai Hạ Đào.
Nàng kêu khẽ, tay lỏng ra. Như biết được mình đang rơi vào thế hạ phong, nàng nhanh chóng tung người, phá vỡ cửa sổ, thoát thân trong gang tấc.
Ta lao tới, kéo Nguyễn Lập về phía mình.
Máu từ vai hắn tuôn ra đỏ thẫm.
Lạc Yến nhanh tay đưa ta một gói thuốc.
Ta xé ra, vạch vai áo hắn, để lộ làn da đã loang m.á.u đen, rồi lấy t.h.u.ố.c xức lên vết thương.
Mùi d.ư.ợ.c hăng hắc hòa cùng mùi máu, xộc thẳng lên mũi.