Còn lại hai người chúng ta trong sân.
Nguyễn Lập quay lại, giọng trùng xuống:
“Nàng nghĩ là giấu kín, nhưng ánh mắt điềm tĩnh vừa rồi… người không biết võ tuyệt đối không làm được.”
Ta khẽ ngước mắt.
Nụ cười ta thoáng qua như gió thoảng.
Ta đưa tay cầm lấy cây thương còn cắm dưới đất.
Thân thương vừa động, khí thế liền biến.
Từ tay ta, ngọn thương trở nên dứt khoát, nhanh đến mức không khí cũng phát ra tiếng rít mảnh như tơ.
Nguyễn Lập vội đưa tay chống đỡ, nhưng mũi thương như rắn nước, uốn lượn, mỗi chiêu đều hiểm tới mức khiến hắn toát mồ hôi.
Chỉ một cái xoay cổ tay, mũi thương đã ghé sát cổ hắn -
Sát khí lạnh như băng.
Nguyễn Lập chưa kịp phản ứng, ngọn thương bỗng dừng lại giữa không trung.
Ta ôm ngực, hơi thở đứt quãng.
Mặt ta tái nhợt, trán toát mồ hôi.
Nguyễn Lập hốt hoảng đỡ lấy vai ta:
“Là ta đỡ mạnh quá, khiến thương dội lại làm nàng đau sao? Xin lỗi, ta - ”
Ta lắc đầu, tựa người vào n.g.ự.c hắn, giọng như khói mỏng:
“Không phải đâu. Lúc trước… sau khi nhà ta gặp nạn, ta bị kích động mạnh, từ đó bệnh tim hay phát tác.”
Nguyễn Lập sững lại.
Bàn tay hắn siết khẽ bờ vai ta, ánh mắt dịu đi:
“Ta hiểu rồi. Nàng đừng gắng gượng. Từ nay, mọi chuyện đều để ta lo. Ta sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”
…
Ta đến chùa Tịch Mộc khi trời vừa ngả hoàng hôn.
Tiếng mõ ngân dài, khói hương nhàn nhạt quẩn quanh nơi cổng gỗ.
Dưới tán bồ đề, Cẩn Phong đang ngồi nghỉ, bóng hắn gầy gò đi nhiều so với lần cuối ta lén gặp.
Hắn chẳng nhìn ta, chỉ khẽ nói, giọng điềm tĩnh:
“Phật môn thanh tịnh, không giữ kẻ trong thế tục. Mời cô đi cho.”
Ta dừng bước.
Khoảng cách giữa ta và hắn chỉ mấy thước, mà cảm giác như vạn dặm sông núi.
Ta nói khẽ, vẫn không rời mắt khỏi tấm áo trắng chói lòa trong nắng:
“Vẫn còn ghét ta đến thế sao?”
Cẩn Phong ngẩng lên, ánh mắt lạnh như sương:
“Không ghét, chỉ sợ. Con gái kẻ thù của ta, ở gần chỉ chuốc họa.”
Tim ta thoáng nhói lên, không dám nhìn thẳng vào hắn nữa.
Gió chạm qua mái hiên, cành lá rụng lả tả.
Ta biết, hắn sẽ không thay đổi. Cũng như ta, chẳng bao giờ có thể quên.
Khi ta bước đi, tiếng hắn ho bật ra phía sau, dồn dập, khàn đục đến lạc giọng.
Ta quay lại theo bản năng, nhưng rồi khựng lại.
Chỉ nghe giữa tiếng ho đứt quãng, hắn tự nói với chính mình:
“Đông Diệp... nàng là con gái kẻ thù ta. Ta sẽ không… mềm lòng…”
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y áo, tiếp tục bước.
Cổng chùa khép lại sau lưng, tiếng mõ tan vào gió.
...
Khi ta về đến phủ họ Nguyễn, bầu không khí đã hỗn loạn.
Gia nhân chạy tán loạn khắp sân, mặt ai nấy tái xanh.
Ta tóm lấy một kẻ:
“Xảy ra chuyện gì?”
“Tam công tử… bị người của Thân Vương bắt rồi, cô ơi! Họ nói… nếu Thái sư không giao vật ra, họ sẽ c.h.é.m đầu cậu ấy!”
Lòng ta trầm xuống.
Chẳng kịp suy tính, ta đi thẳng đến thư phòng.
Thái sư ngồi trong bóng đèn leo lét. Khi ta bước vào, ông ta chỉ ngẩng nhìn một thoáng, rồi quỳ xuống.
Giọng ông ta run lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Thân Vương đã biết Huyết Thủ Hoa mà ngươi giao cho Thu Liễu là giả. Hắn đòi thứ thật. Nếu không, Nguyễn Lập sẽ c.h.ế.t. Đám thân binh của ta đã bị chặn lại ngoài thành. Ta cầu xin cô, hãy cứu nó. Ta giao cái mạng này cho cô!”
Ta cười khẩy nhìn xuống.
“Vì sao?” ta hỏi. “Hắn chẳng phải chỉ là một công tử ăn chơi vô độ hay sao?”
Thái sư nhắm mắt.
“Nguyễn Lập là con của một cố nhân. Ta mắc nợ mẹ hắn cả đời. Vì sợ kẻ thù, ta mới giả vờ lạnh nhạt, đẩy nó ra xa. Không ngờ điểm yếu ấy vẫn bị kẻ kia tìm ra.”
Ta cười nhạt:
“Bộ dáng phong lưu kia của hắn quả thật chỉ là vỏ bọc để sống sót. Trong phủ này, kẻ nào tỏa sáng quá chói mắt đều bị dập tắt. Nhưng mà, ngươi… dùng anh trai hắn để thử độc, tự tìm t.h.u.ố.c giải cho loại độc ngươi vô tình trúng phải trong vụ án khi xưa. Ngươi nghĩ ta sẽ tin ngươi sao?”
Thái sư lặng im, rất lâu.
Rồi ông ta nói, giọng như chìm xuống:
“Cô nói không sai. Nhưng oan có đầu, nợ có chủ. Việc của hai nhà Phan-Lê không liên quan tới nó. Hãy lấy mạng ta mà báo thù, đừng khiến hắn liên lụy.”
Ta nhìn ông, lòng không gợn sóng.
Rồi giơ d.a.o mảnh, c.h.é.m ngang lòng bàn tay.
Giọt m.á.u rơi xuống tờ giấy trắng ta đem theo - đỏ thẫm, đặc sánh.
Giấy run lên, bột giấy cuộn lại nở ra một đóa hoa nhỏ, đỏ tươi đến chói mắt.
Thái sư biến sắc:
“Đây là… Huyết Thủ Hoa! Nhưng lại chỉ có cánh, không có nhụy?”
Ta đáp lại, giọng hờ hững:
“Ngài biết nên dâng nó như thế nào. Còn nhụy hoa…”
Ta khẽ mỉm cười.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
“… ta sẽ tự mình mang đi.”
...
Đêm ấy, ta khoác áo đen, đến nơi hẹn đám người của Thân Vương.
Trăng khuyết như lưỡi gươm treo trên đầu, ánh bạc loang khắp bãi đất hoang.
“Đem vật tới chưa?” - một giọng khàn vang lên.
Ta giơ chiếc hộp nhỏ.
“Trước tiên, ta muốn thấy người.”
Chúng phá lên cười:
“Một người phụ nữ yếu ớt như ngươi mà đòi ra điều kiện sao?”
Ta chẳng đáp. Tay áo khẽ rung lên.
Làn khói bạc mảnh như tơ bay ra, chúng lập tức ho sặc sụa, lùi lại.
Lạc Nhạn phóng ra ám khí, đủ để khiến kẻ không phòng bị tê liệt toàn thân.
Tên cầm đầu nghiến răng, ngẫm nghĩ rồi ra hiệu:
“Đưa người ra!”
Nguyễn Lập bị đẩy tới, dây thừng cào rách da, m.á.u khô đọng quanh cổ tay.
Ánh mắt hắn nhìn ta chăm chú, nửa như hy vọng, nửa như không tin.
Ta khẽ gật đầu ra hiệu.
Từ trong bóng đêm, toán thuộc hạ áo đen của ta đồng loạt xuất hiện, ánh thép lóe lên dưới trăng.
Tiếng gươm va nhau chan chát, m.á.u b.ắ.n tung như mưa.
Một tên của phe kia lao đến, muốn đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Nguyễn Lập.
Ta không kịp nghĩ, tay vung lên ám khí. Lưỡi bạc xuyên qua gió, cắm phập vào cổ tay kẻ tấn công.
Ta lao tới, kéo mạnh Nguyễn Lập cùng ngã xuống dốc.
Lạc Nhạn, Lạc Yến đã chuẩn bị sẵn, khói mù trắng tỏa ra che lối rút lui. Hai nàng ném hộp chứa nhụy của Huyết Thủ Hoa lại cho đám người, khiến chúng phân tán chú ý để chúng ta thoát thân.
Trong khi cắt dây trói, tay ta vẫn run lên vì sức lực cạn dần.
Chưa kịp nói gì, hắn đã ôm ta vào lòng.
Mùi máu, mùi khói, và hơi thở ấm áp trộn lẫn trong sương đêm lạnh buốt.
Giọng hắn khẽ khàng, như một dòng nước ấm muốn luồn lách vào tim ta.
“Làm sao bây giờ… dường như ta càng thích dáng vẻ quyết liệt lạnh lùng này của nàng… càng yêu nàng thêm mất rồi.”
Ta khựng lại, muốn đẩy ra mà không nổi.
Ngực hắn nóng hổi, nhịp tim đập dồn như tiếng trống lẫn trong hơi thở gấp.
Bên tai, tiếng gió thổi qua cỏ dại, như một lời nguyền mơ hồ mà dịu dàng.
Ta nhắm mắt, cảm thấy bản thân không còn tỉnh táo nữa.