Lập Đông

Chương 9



Tới gần kỳ hạn ba tháng, Nguyễn Lập dẫn ta đến một gian nhà nằm sâu trong hậu viện.

Cửa vừa mở, ta thoáng khựng lại.

Người nằm trên giường không phải vị thiếp thứ ba như lời hắn nói trước kia - mà là Tam công tử phủ Thái sư, anh trai ruột của hắn.

Căn phòng nặng mùi thuốc, hơi thở của người bệnh yếu đến mức chỉ còn làn khói mong manh.

Ta quay lại nhìn hắn.

Nguyễn Lập nắm chặt bàn tay ta, khớp xương trắng bệch, chỉ nói khẽ:

“Xin nàng… đừng hỏi nguồn gốc của chuyện này.”

Ta không hỏi thêm.

Chỉ lặng lẽ bắt mạch, rồi hòa m.á.u cùng với thuốc.

Nguyễn Lập xót xa băng bó vết cắt sâu trên tay ta, miệng không ngớt lời xin lỗi.

“Đông Diệp, còn cách nào khác không?”

“Chàng đừng nhìn nữa là được,” ta mỉm cười thờ ơ, nhìn lòng bàn tay đầy những vết sẹo mảnh chằng chịt, dù khéo cắt theo đường chỉ tay để che giấu, “ta quen rồi.”

Hắn khựng lại một thoáng.

“Ta không biết trước đây nàng đã trải qua những gì,” hắn áp bàn tay vững chãi lên gò má ta, “Nhưng sau này, ta sẽ cùng nàng gánh vác, được không?”

Nguyễn Lập đặt vào miệng ta một quả ô mai mơ, vị chua ngọt xen lẫn với chút chát đắng dâng lên.



Đến ngày thứ mười, người trên giường đã hé mắt, hơi thở dần đều.

Ngay lúc ấy, cha hắn, Thái sư đích thân tới thăm.

Ánh nhìn của ông ta lạnh lẽo, soi mói từng đường nét trên gương mặt ta.

Ta không sợ, cứ để mặc ông ta nhìn.

Dù sao, mẹ ta và mẹ Nhu Cẩn là hai chị em, chúng ta cũng giống nhau như hai chị em ruột. Mà đã qua mười năm rồi, dù có ai từng thấy Nhu Cẩn trước kia, cũng không phát hiện ra được khác biệt.



Thái sư mở miệng cười, giọng đầy lễ nghĩa:

“Đa tạ nàng đã cứu con ta. Ân này, họ Nguyễn xin khắc ghi.”

Nguyễn Lập bước tới, hơi nghiêng người, chặn giữa ta và ánh mắt ấy:

“Nàng không khỏe. Ngài để nàng nghỉ trước đã.”

Thái sư chỉ im lặng giây lát, rồi quay người đi, bóng ông ta khuất sau rèm lụa, nhưng hơi lạnh còn lưu lại rất lâu.



Sáng hôm sau, khi Nguyễn Lập vừa ra ngoài, có người trong phủ đến nói Thái sư mời ta đến phòng đọc sách.

Đám gia nhân hắn để lại muốn ngăn cản, ta chỉ mỉm cười:

“Không sao.”

Thư phòng của ông ta tối tăm, hương đàn thoảng nặng như gánh oán niệm.

Thái sư đứng quay lưng, giọng trầm hẳn:

“Cô không phải là con gái nhà họ Lê.”

Ta khẽ cong môi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Vậy ư? Ta là ai có gì quan trọng đâu. Quan trọng là Nguyễn Lập - đứa con ông thương nhất - đã trúng phải một loại độc rất hiểm. Một loại độc… chỉ có thể truyền khi nam nữ tiếp xúc thân thể.”

Sắc mặt Thái sư lập tức biến đổi, tiếng quạt trong tay rơi xuống sàn.

Ông ta bước lùi lại, run run nói:

“Cô… cô nói bậy! Cô điên rồi!”

Rồi ông ta lẩm bẩm, như nói với chính mình:

“Là ta sơ suất… thấy nó nhất quyết muốn cưới, ta tưởng nó chỉ là chơi đùa như mọi lần nạp thiếp… không ngờ…”

Một lát sau, Thái sư dần trấn tĩnh, ánh mắt lạnh lẽo trở lại.

“Dù thế nào, Nguyễn phủ không phải hạng tầm thường. Cho dù cô giỏi che giấu, chúng ta cũng không thể nhầm lẫn thân phận. Cô cố ý khéo léo để lộ manh mối là con một nho sinh nhỏ thanh bạch, y lực cũng tầm thường, sau lại lộ ra dòng họ Lê. Rõ ràng có bàn tay của kẻ cao minh sắp đặt.”

Ta khẽ nhoẻn cười, nụ cười châm chọc như băng giá:

“Nếu ông không muốn Nguyễn Lập gặp họa, thì hãy minh oan cho nhà họ Phan - vụ án mười năm trước mà ông gọi là ‘chính nghĩa’. Ông biết rõ, họ vô tội.”

Thái sư đập bàn, giọng như sấm:

“Không thể! Nhà họ Phan tội trạng rành rành, đâu có hàm oan!”

Ta nhìn thẳng vào ông, lời nói như ngọn lửa muốn đốt hết can qua:

“Ông thật không biết? Hay giả vờ không biết? Tội danh ấy… là do chính tay ông sắp đặt để bảo vệ người khác. Nhà họ Lê có chứng cứ trong tay, nhà họ Phan không quy thuận, ông bèn uy h.i.ế.p họ tiêu diệt lẫn nhau.”

Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!

Thái sư thoáng lùi lại, mặt tái đi, mồ hôi túa ra khắp trán.

Ông ta khàn giọng nói:

“Thì ra… cô đã biết tới thế này. Vậy, những kẻ mất tích gần đây cũng là do cô…”

Ta không đáp, chỉ mỉm cười, ánh mắt âm trầm làm ông ta rùng mình.



Ngày hôm sau, ta cùng mấy người thiếp tụ lại, xem một vị thiếp trẻ tuổi múa thương.

Nắng đầu thu chiếu xuống mặt hồ nước trong sân lớn, ánh sáng lấp lánh như vảy cá.

Mũi thương của nàng ta lượn quanh, gió lật vạt áo, mồ hôi điểm trên trán mà thần sắc vẫn tươi tắn như hoa nở.

Ta khẽ nghiêng đầu, vỗ tay tán thưởng:

“Khí lực tốt, chiêu thức cũng mạnh mẽ.”

Một thoáng sau, mũi thương kia như mất khống chế, thẳng hướng ta lao tới.

Tiếng thét của mấy người xung quanh vang lên.

Còn ta - lại ngồi yên, sống lưng thẳng như thân tùng, chỉ có ánh mắt hơi trầm xuống.

Mũi thương khựng lại trước cổ ta nửa tấc.

Vị tiểu thiếp múa thương cười khanh khách, buông thương hành lễ:

“Chỉ là đùa thôi, để thử xem người có phản ứng thế nào. Quả thật… nàng không biết quyền cước gì cả.”

Mấy người còn lại cười theo, không khí vừa thoáng chùng lại rộn ràng.

Nguyễn Lập lúc này vừa bước tới từ xa, sắc mặt thoáng lạnh lẽo.

Hắn mỉm cười ôn hòa nhưng ánh mắt lộ ý cảnh cáo, khẽ phất tay:

“Được rồi, các nàng đi nghỉ đi. Ta có chuyện muốn nói riêng với nàng ấy.”

Đám tiểu thiếp cúi đầu tản đi.