“Bên ngoài cứ để họ nghĩ đó là ảnh của tớ. Tiền thưởng, hợp đồng gì đó, chia đôi, thế nào?”
Nghe đến đây, tôi rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười lạnh:
“Cậu điên rồi à?”
Vương Dung nhếch môi cười khẩy:
“Cậu chẳng phải chỉ dựa vào cái mặt đẹp thôi sao?”
“Còn tôi thì sao? Tôi có sức hút, có lượng fan, có khả năng marketing.”
“Cậu tự cho mình là đẹp mà lại không dám hạ mình hút fan, giờ có đường tắt ngay trước mắt, mà cũng không biết tận dụng?”
Tôi mím môi, ánh mắt càng lạnh hơn:
“Ừ, đúng là cậu nhiều fan. Vậy mấy lời này… để dành mà nói với fan của cậu đi.”
Vương Dung biến sắc:
“…Ý cậu là gì? Cậu định bóc phốt tôi à?”
“Không được! Khương Miên! Cậu có biết để đạt được mức độ nổi tiếng như bây giờ, tôi đã phải tốn bao nhiêu công sức không?!”
Vừa nói, cô ta lại lao tới, định giật điện thoại khỏi tay tôi một lần nữa.
Đúng lúc đó một tiếng quát giận dữ vang lên phía sau:
“Là cô… Người lừa tôi chính là cô!”
“Cô mới là Dung Dung thật sự kia, tại sao lại lấy ảnh của Miên Miên để lừa tôi?!”
Tôi và Vương Dung đồng loạt quay đầu lại và nhìn thấy Hạ Châu đang đi tới, cả người giận dữ như sư tử nổi điên, ánh mắt đỏ bừng, từng bước đầy sát khí.
Vừa thấy Hạ Châu xuất hiện, Vương Dung kẻ vừa mới hung hăng đòi giật điện thoại tôi lập tức đổi giọng.
Gương mặt vừa đen vừa béo của cô ta co rúm lại đầy đáng thương, đôi mắt nhỏ xíu như hạt đậu gắng gượng rặn ra vài giọt nước mắt:
“Chu ca ca… em xin lỗi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Em thực sự đã lừa anh, nhưng… tình cảm em dành cho anh là thật lòng mà!”
“Khoảng thời gian qua chúng ta chơi game vui vẻ như vậy, chẳng phải rất hợp nhau sao?”
“Bỏ qua chuyện ảnh của Khương Miên đi… Chẳng phải chúng ta vẫn là một đôi rất xứng sao?”
Hạ Châu nhìn gương mặt kia, sắc mặt lập tức tối sầm, ánh mắt tràn đầy hối hận và ghê tởm.
Anh ta lập tức quay đi, không dám nhìn thêm giây nào nữa.
Xứng đôi?
Giờ đây, chỉ cần nhìn mặt Vương Dung thôi, anh ta cũng muốn nôn.
Anh ta không kiêng nể nữa, gằn từng chữ:
“Cô còn mặt mũi mà nói thế với tôi à?!”
“Nếu không phải cô lừa tôi, tôi làm sao có thể hủy cặp với Miên Miên?”
“Người tôi thích từ đầu tới cuối rõ ràng là cô ấy!”
“Cô và cô ấy ở chung một phòng… mà cô dám làm vậy ư?!”
Vương Dung nghe vậy, nước mắt rơi như mưa.
Cô ta vội bước tới, định níu lấy cánh tay Hạ Châu:
“Chu ca ca… em biết anh đang giận, nhưng chúng ta đã bên nhau rồi mà, đúng không?”
“Cho dù người trong ảnh là Khương Miên, nhưng anh chẳng phải vẫn ghét cô ta sao?”
“Đừng để ý đến cô ta nữa, chúng ta tiếp tục ở bên nhau, không tốt sao?”
Hạ Châu hất tay cô ta ra đầy ghê tởm, giọng cực kỳ lạnh:
“Biến. Cô dám làm chuyện như vậy, cứ chờ mà nhận quả báo đi!”
Thấy hai người còn đang giằng co, tôi tranh thủ bắt xe rời đi.
Hạ Châu nhìn thấy tôi đang lên xe, lập tức muốn đuổi theo, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng tôi khuất dần.
Về đến ký túc xá, tôi liền nhận được cuộc gọi từ cô cố vấn.
Giọng cô ấy nghiêm túc:
“Những bằng chứng em gửi, cô đã thay mặt em nộp lên nhà trường rồi.”
“Vụ việc lần này ảnh hưởng không nhỏ, trường sẽ nghiêm túc xử lý và trả lại công bằng cho em.”
Tôi chân thành cảm ơn cô.
Cúp máy xong, tôi lại mở máy tính, soạn ngay một email, đính kèm toàn bộ bằng chứng tôi có, gửi thẳng đến email tố cáo của trường thể thao bên Hạ Châu.
Sau khi hoàn tất mọi việc, tôi mới có thời gian quay lại xử lý chuyện trong game.
Vừa đăng nhập, lập tức thấy có một lời mời kết bạn là từ Hạ Châu.
Chuẩn bị thoát game thì chợt phát hiện chiến đội “Ăn Đến Khi No” mà tôi từng nộp đơn xin gia nhập, đã chấp thuận yêu cầu của tôi.
Tôi nhếch môi:
“…Cũng hợp lý.”
Đang định chuyển sang WeChat để vào group chat của chiến đội mới, thì đột nhiên group cũ, cái nơi từng mắng chửi tôi thậm tệ, lại bắt đầu @ tôi điên cuồng.
Nhất Diệp Phiêu Chu:
【Miên Miên, anh biết anh sai rồi, đừng giận nữa được không? Bỏ chặn anh đi… chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?】