【Ủa khoan, ông vừa nói ai? Giang Thủy Miên Miên không phải là con heo hai trăm cân sao??】
Rồi có người không kìm được tung tin:
【Anh em, hóng tin mới nhất từ chỗ tôi này, tôi đang có mặt ở hiện trường thành phố thi đấu đây.】
【Nghe nói Giang Thủy Miên Miên mới chính là nữ thần Dung Dung đó! Chờ chút, để tôi kể rõ từ đầu…】
Tin nóng luôn lan nhanh như cháy rừng.
Chỉ vài giờ sau, chuyện Vương Dung ăn cắp ảnh của tôi để thi "nữ thần", còn lén cướp luôn CP trong game, đã lan khắp các diễn đàn lớn nhỏ trong giới game.
Cuộc thi "Nữ thần game thủ" vốn đã có sẵn độ hot cực cao, giờ thêm vụ “bóc phốt nổ trời” này, nhiệt độ bàn luận càng được đẩy lên đỉnh điểm.
Rất nhanh, một đám cư dân mạng chưa rõ đầu đuôi bắt đầu đổ vào hóng hớt:
【Căng thật, đọc xong mà nghẹn họng.】
【Dung Dung là người con gái đáng ghét nhất tôi từng thấy vừa xấu vừa độc ác, còn không có não! Nhất Diệp gu hắn lạ thật sự.】
【Thôi thôi, để hai người họ bên nhau đi, đừng để hại thêm ai nữa!】
【Tôi mà là Nhất Diệp Phiêu Chu, sau khi biết sự thật… nghĩ đến chuyện mình từng gọi cái đứa đó là “vợ ơi”, “bé cưng” mỗi ngày… chắc muốn tự đào hố chôn mình.】
【Mà nói thật nhé, nếu hắn không làm quá như vậy ngay từ đầu, có khi còn cứu vãn được tí hình tượng. Giờ thì hay rồi nữ thần thật sự sẽ chẳng bao giờ tha thứ cho hắn nữa!】
Sức nóng trên diễn đàn ngày càng leo thang.
Cuối cùng đến cả ban quản trị chính thức của trò chơi cũng phải xuống nước.
Tài khoản game và diễn đàn của Vương Dung bị khóa toàn bộ.
Vì giải "Nữ thần game thủ" có phần thưởng rất lớn, mà cô ta lại ăn cắp ảnh của tôi để tham gia, nhận giải, nhận thưởng, nên phía nhà phát hành đã chính thức gửi cho cô ta một bản “thư kiện”, khởi kiện về tội danh lừa đảo chiếm đoạt tài sản.
Mà lúc này đây, Vương Dung vẫn còn đang nằm trên giường, khóc như một đứa trẻ to xác, với cân nặng hơn 100kg, cô ta cuộn tròn như cục bột nhão:
“Hu hu hu… Chu ca rõ ràng yêu mình cơ mà… Tụi mình mới là bạn tâm giao thực sự…”
“Tất cả là do mày, Khương Miên! Mày thấy tao hạnh phúc nên mới phá, đồ đàn bà lòng dạ độc ác!”
Tôi nghe mà chỉ bật cười lạnh lẽo, định đáp trả thì…
Điện thoại cô ta vang lên.
Là giáo viên cố vấn gọi, bảo cả hai chúng tôi cùng lên văn phòng.
Trong văn phòng, giáo viên lạnh nhạt nhìn Vương Dung:
“Hành vi của em vô cùng nghiêm trọng. Nhà trường đã đưa ra quyết định xử lý.”
Nói rồi, cô ấy đưa cho Vương Dung một tờ giấy.
Trên đó in đậm mấy chữ: "Quyết định buộc thôi học".
Gương mặt Vương Dung lập tức trắng bệch.
Hạ Châu hay tình yêu gì đó, cô ta quên sạch.
Cô ta khóc rống lên như mất trí, lúc thì quỳ lạy giáo viên, lúc lại cầu xin hiệu trưởng:
“Em xin lỗi, xin đừng đuổi học em!”
“Khó khăn lắm em mới thi đậu vào đây mà… Đừng đuổi học em mà thầy ơi!!”
Nhưng quyết định đã đóng dấu đỏ, đâu dễ rút lại như thế.
Cuối cùng, cô ta mặt mày xám ngoét, chui đầu ra khỏi cổng trường trong câm lặng và xấu hổ.
Trước khi đi, cô ta còn trợn mắt, nghiến răng nhìn tôi:
“Khương Miên, mày cứ chờ đấy. Tao sớm muộn cũng sẽ xử lý mày!”
Tôi nhìn cô ta bằng ánh mắt lạnh lùng, không hề để tâm.
Cô ta còn chưa biết thư kiện từ nhà phát hành đã gửi đi, và một cơn ác mộng lớn hơn nữa… đang chờ phía trước.
Còn ở phía bên kia, sau khi trở về, Hạ Châu như phát điên, ngày đêm quấy rối tôi đủ kiểu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nhưng tất cả các kênh có thể liên lạc được với tôi đều bị tôi chặn hết.
Hạ Châu bắt đầu cầu xin từng người quen liên hệ với tôi giúp anh ta.
Thế nhưng, ai cũng chỉ đứng ngoài xem trò vui, thậm chí còn mỉa mai không thương tiếc, làm gì có ai chịu giúp?
Không chỉ vậy, câu chuyện đã lan rộng toàn mạng, mỗi lần anh ta vào game, đều bị người ta xì xào bàn tán, chế giễu sau lưng đến mức không chơi nổi nữa.
Trong lòng Hạ Châu vô cùng phiền não, đang định liệu có nên tới tận trường Sư phạm tìm tôi để “nói cho rõ”.
Thì đúng lúc đó anh ta nhận được một thông báo xử phạt từ nhà trường.
Trong quyết định đó ghi rõ ràng: do dẫn đầu hành vi bắt nạt trên mạng, dù chưa đến mức đuổi học như Vương Dung, nhưng bị hoãn tốt nghiệp, đồng thời phải tiếp nhận điều tra nội bộ của trường.
Hạ Châu đứng ngây ra như phỗng.
Chỉ còn một bước nữa là tốt nghiệp vậy mà bây giờ… mọi thứ tan tành.
Càng khó chịu hơn là: anh ta vẫn không thể liên lạc với tôi.
Đúng lúc anh ta đang loay hoay, thì có người chạy tới nói:
“Ngoài cổng có một cô gái đang tìm cậu. Hình như là sinh viên trường Sư phạm.”
Hạ Châu lập tức nghĩ tới tôi, vội vàng chạy ra ngoài, trong lòng đầy hy vọng.
Nhưng vừa tới nơi thứ đập vào mắt anh ta lại là… Vương Dung với dáng người béo ú.
Cô ta nhìn thấy Hạ Châu thì lập tức lộ vẻ khẩn cầu đầy hy vọng:
“Chu ca… làm sao bây giờ? Em bị trường đuổi học rồi!”
Nhưng Hạ Châu lúc này đã hoàn toàn mất kiên nhẫn.
Anh ta lạnh lùng:
“Đáng đời! Nếu không phải vì cô, tôi có rơi xuống thế này không?”
“Tất cả là báo ứng của cô đấy! Biến đi, đừng để tôi thấy mặt cô nữa!”
Vương Dung cắn răng:
“Gì mà vì tôi?”
“Anh cũng góp phần bắt nạt Khương Miên đấy thôi! Giờ lại tỏ ra cao thượng? Anh định nói chỉ vì cái mặt xấu của tôi à?”
“Tình cảm bao lâu của chúng ta… không đáng một xu sao?!”
Hạ Châu không thèm ngẩng đầu lên:
“Cút.”
Ngay khoảnh khắc ấy cả thế giới của Vương Dung như sụp đổ.
Học cũng mất, tình yêu cũng không còn.
Tất cả chỉ còn là trắng tay.
Trong cơn tuyệt vọng cực độ, cô ta bất ngờ lao tới đánh Hạ Châu, giằng co với anh ta ngay tại cổng trường.
Hạ Châu có sức, nhưng không địch lại khối lượng cơ thể quá khổ của Vương Dung.
Chỉ một cú ngã, anh ta đập đầu vào cột đá, ngất xỉu tại chỗ.
Vương Dung thì bị bảo vệ kịp thời khống chế, và bị giao nộp cho cảnh sát.