Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 1: CHƯƠNG 1



Tôi trọng sinh năm 1987, hai ngày trước kỳ thi đại học.



Kiếp trước, sau khi đầu độc gã chồng vũ phu cùng cha mẹ chồng cay nghiệt, tôi đã bị tòa án tuyên án tử hình.



Chị gái song sinh Tống Vân của tôi uốn mái tóc xoăn bồng bềnh hợp thời, diện chiếc váy dài vải dacron mới nhất đến trước mộ tôi, vừa đốt tiền giấy vừa lẩm bẩm:



"Tống Vũ, em đừng trách chị, phải oán thì oán số em không tốt thôi, ai bảo em là người thừa trong nhà này chứ."



Lúc đó tôi mới biết, thì ra chuyện sau kỳ thi đại học tôi bị con trai trưởng thôn cưỡng h.i.ế.p là do một tay Tống Vân sắp đặt. Chỉ vì, cô ta muốn cướp suất vào Đại học Kinh Bắc danh giá nhất cả nước của tôi.



Sau khi tốt nghiệp, cô ta dựa vào tấm bằng của trường top và vẻ ngoài xinh xắn để gả cho con trai một vị giáo sư đức cao vọng trọng, sống một cuộc đời mà ai nấy đều ngưỡng mộ.



Sống lại lần nữa, cái gã đàn ông tốt đẹp mà cô ta nói, cứ để lại cho Tống Vân hưởng thụ vậy. Còn cha mẹ thiên vị, tôi cũng không cần nữa.



1



Đêm hè oi ả, nóng bức đến nghẹt thở, chẳng có một ngọn gió nào, không khí đặc quánh như đông lại.



Tôi quạt mo phe phẩy, đốt đèn dầu miệt mài ôn bài. Dù chỉ ngồi im thôi mà mồ hôi cũng nhễ nhại. Đáng ghét hơn nữa là lũ muỗi cứ vo ve vây quanh.



Ngày mai là thi đại học rồi, tôi phải tranh thủ từng giây từng phút để đảm bảo không bỏ sót kiến thức nào. May mắn thay, kiếp trước dù không học đại học, nhưng sau khi bị ép gả cho Lý Kim Bảo, tôi cũng trở thành giáo viên cấp hai của trấn, sau này còn nhờ năng lực giảng dạy xuất sắc mà lên làm giáo viên cấp ba, kiêm nhiệm dạy cả toán và lý, đối với những kiến thức này tôi rất quen thuộc.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Sáng sớm hôm qua, tôi tỉnh dậy từ cảnh tượng mình bị xử b.ắ.n ở kiếp trước, phát hiện bản thân đã trọng sinh, năm 1987, hai ngày trước kỳ thi đại học.



Cơn đau đớn tột cùng khi viên đạn găm vào thân thể vẫn chưa tan biến, tôi mừng như điên, trời cao có mắt thương xót tôi, cho tôi sống lại rồi!



Tất cả bi kịch còn chưa xảy ra, bánh xe vận mệnh một lần nữa chuyển động, tôi nhất định phải cho cô chị tốt của mình nếm trải nỗi đau mà tôi từng chịu đựng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Khi đứng dậy đi vệ sinh, tôi vô tình đi ngang qua phòng Tống Vân. Cửa phòng đóng kín, nhưng ánh đèn điện vẫn hắt ra từ khe cửa, sáng hơn ngọn đèn dầu của tôi nhiều.



Giọng nói ân cần của mẹ từ trong phòng vọng ra: "Vân Vân, dưa hấu ngọt lắm đó, ba con còn đặc biệt ngâm dưới giếng nữa, con học hành vất vả, mau ăn thử đi."



"Đúng đó, ngày mai con thi đại học rồi, lên đại học rồi là không cần phải khổ sở thức khuya học bài nữa. Đợi con thi đỗ đại học, ba mẹ sẽ được hưởng phúc." Là giọng nói đầy vui mừng của ba.



"Nóng quá, mẹ, mẹ quạt mạnh tay hơn chút được không? Cứ như là mẹ chưa ăn cơm vậy."



"Được, như vậy dễ chịu hơn chưa con?" Giọng mẹ nịnh nọt vọng ra từ trong phòng.



Nếu là kiếp trước, thấy ba mẹ thiên vị trắng trợn như vậy, chắc chắn lòng tôi sẽ rất khó chịu, nhưng sau khi c.h.ế.t ở kiếp trước, biết được ba mẹ thực ra cũng là đồng loã hãm hại mình, bao nhiêu tình cảm kính mến suốt bao năm qua của tôi đối với họ đều tan thành mây khói.

2



Ngày hôm sau, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.



Sáng sớm tinh mơ, tôi và Tống Vân đã thức dậy, ba mẹ đạp chiếc xe đạp chở chúng tôi đến điểm thi ở trấn. Trước khi vào phòng thi, ba mẹ cứ dặn dò Tống Vân đừng căng thẳng, tôi đứng bên cạnh như người dưng.



Tống Vân liếc xéo tôi một cái, đắc ý nói: "Con biết ba mẹ thương con nhất mà, con sẽ thi tốt cho hai người coi." Vừa nói, trong mắt chị ta lóe lên ánh sáng đầy ẩn ý.



Sau ba ngày thi cử căng thẳng, tôi và Tống Vân cùng nhau đến trường. Tôi tự ước tính điểm số, còn cao hơn cả kiếp trước, Đại học Kinh Bắc là chắc chắn rồi.



"Tống Vũ, lần này em làm bài tốt lắm, lúc đăng ký nguyện vọng đừng quá dè dặt, nguyện vọng một cứ ghi Đại học Kinh Bắc đi." Cô giáo chủ nhiệm Từ tươi cười hớn hở nói.



Đã hơn năm năm rồi tôi chưa gặp lại cô giáo chủ nhiệm ngày xưa luôn quan tâm, yêu quý tôi, lòng tôi chợt ấm áp.



Sắc mặt Tống Vân âm trầm, rõ ràng là chị ta thi không tốt. Kiếp trước, điểm thi của chị ta thấp hơn tôi hơn 300 điểm, căn bản là không thể đỗ đại học được.