"Tống Vũ, lần này phải chúc mừng cậu trước rồi." Trương Mai vỗ mạnh vai Tống Vân, cười toe toét với chị ta, làm Tống Vân giật mình kêu lên một tiếng.
"Muốn dọa người ta c.h.ế.t khiếp hả? Bộ cậu mù rồi hả, tôi là Tống Vân đó!" Tống Vân xoa xoa bờ vai bị vỗ đau điếng, tức giận trợn mắt.
"Ôi, xin lỗi nha, tại ai bảo cậu cắt tóc giống hệt Tống Vũ làm gì?"
Tống Vân lập tức tái mặt, nguýt dài một cái, dù mặt mũi giống nhau, nhưng chiếc váy liền thân trên người cô ta rõ ràng là xịn sò hơn chiếc áo phông đã bạc màu trên người tôi nhiều, người có mắt nhìn vào là biết ngay ai mới là Tống Vân được cưng chiều của nhà họ Tống.
Trương Mai cố ý đấy thôi, lúc đi ngang qua, cậu ấy còn nháy mắt tinh nghịch với tôi. Cậu ấy là bạn thân nhất của tôi, nói ra thì chúng tôi cũng đồng cảnh ngộ.
Kiếp trước cậu ấy không đỗ đại học, sau khi tôi kết hôn, ba mẹ cậu ấy vì món tiền sính lễ 1000 tệ mà gả cậu ấy vào thành phố cho một gã đàn ông hơn mình cả chục tuổi làm vợ, vừa về nhà chồng đã phải làm mẹ kế của ba đứa con, hầu hạ cả nhà già trẻ, còn bị người ta chỉ thẳng mặt mắng "dân nhà quê". Khó khăn lắm mới có thai sau ba năm kết hôn, lại bị mấy đứa con riêng nghịch ngợm làm cho sảy thai, về sau không thể có con được nữa. Lần cuối cùng tôi gặp cậu ấy ở kiếp trước, cậu ấy tiều tụy hốc hác, trông già đi cả chục tuổi.
Kiếp này, tôi không chỉ phải báo thù, mà còn phải cứu cả Trương Mai nữa.
Trương Mai bất bình thay cho tôi khi thấy tôi và Tống Vân là chị em sinh đôi mà Tống Vân ở nhà sống như tiểu thư, còn tôi thì chẳng khác nào con ở.
Còn về chuyện Tống Vân luôn coi trọng vẻ đẹp, tại sao lại cắt đi mái tóc dài đen mượt mà chị ta vẫn luôn tự hào, kiếp trước sau khi c.h.ế.t tôi mới hiểu ra, thì ra chị ta đã sớm nghĩ đến kế hoạch độc ác "tráo mận đổi đào" này rồi. Để tránh bị người khác nghi ngờ, trước kỳ thi đại học một tháng chị ta đã viện cớ tết tóc tốn thời gian quá, nên cắt đi mái tóc dài ngang vai, để trở nên giống hệt tôi.
Thật ra chị ta rất thông minh, trước kia luôn học giỏi, nhưng từ khi lên cấp ba, chị ta bắt đầu chú trọng đến vẻ bề ngoài, hết chiếc váy mới mốt này đến chiếc váy mới mốt khác, tết tóc đẹp cũng mất đến 10 phút, năm lớp 12 lại còn dan díu yêu đương với Dương Dũng lớp bên cạnh, làm gì còn tâm trí nào mà học hành nữa? Chỉ là chị ta giấu giếm kỹ quá, lại còn uy h.i.ế.p tôi không được nói cho ba mẹ biết sự thật, đến nỗi ba mẹ vẫn cứ chìm đắm trong giấc mộng đẹp con gái lớn thi đỗ trường danh tiếng.
Còn tôi, giống như Tống Vân nói trước mộ tôi vậy, tôi vốn dĩ là người thừa, dù tôi có đứng nhất lớp thì họ cũng chỉ cho rằng do tôi gặp may.
3
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Mẹ tôi mang thai chúng tôi, ai nấy cũng bảo chắc chắn là long phụng thai. Sau khi mẹ sinh Tống Vân, chị ta gầy gò ốm yếu, trông như không sống nổi. Đến khi tôi chào đời, bà nội vừa nhìn thấy lại là con gái, liền chỉ thẳng vào mặt mẹ tôi mà mắng chửi.
Lúc tôi sinh ra thể trạng tốt hơn Tống Vân nhiều, mẹ tôi sinh tôi cũng chịu không ít đau khổ, bị bà nội mắng cho một trận, tức giận quá độ, băng huyết suýt chút nữa mất mạng, bác sĩ nói sau này không thể sinh con được nữa.
Mẹ tôi cho rằng tôi sinh ra là khắc bà, từ nhỏ đã không có sắc mặt tốt. Ở nông thôn, phụ nữ không sinh được con trai là tuyệt tự, mẹ tôi dồn hết oán hận lên người tôi. Vì thế, từ nhỏ Tống Vân đã là viên ngọc quý trên tay của cả nhà, mẹ tôi nói tôi ở trong bụng đã giành hết chất dinh dưỡng của chị, hại chị thân thể yếu ớt, từ bé, cái gì cũng phải nhường nhịn chị.
Ba tôi là thợ xây trong thôn, kiếm tiền rất giỏi. Tuy nhiên, thời đó có tiền cũng chẳng mua được gì, mua gạo phải có tem gạo, mua thịt phải có tem thịt, mua vải may quần áo phải có tem vải, từ nhỏ đến lớn, đồ ngon nhà tôi Tống Vân ăn thừa mới đến lượt tôi, quần áo của chị ta mặc cũ rồi mới đến lượt tôi mặc.
Lớn hơn một chút, khoán hộ, điều kiện kinh tế gia đình ngày càng khấm khá, ba tôi có tay nghề thợ xây, còn nuôi thêm hơn hai mươi con lợn và hơn 100 con gà, nhà tôi là hộ vạn nguyên đầu tiên trong thôn.
Tôi mới học hết lớp hai, mẹ đã muốn tôi nghỉ học về phụ giúp việc nuôi lợn nuôi gà, vẫn là Tống Vân không muốn thiếu đi con nô tì xách cặp sách cho chị ta, ba mẹ mới miễn cưỡng cho tôi tiếp tục đi học.
Từ đó về sau, tôi vô cùng trân trọng cơ hội được đi học. Thầy cô nói "tri thức thay đổi vận mệnh", tôi muốn rời khỏi cái gia đình bất công này, chỉ có thể cố gắng học hành.
Công sức không phụ người có lòng, từ năm lớp ba tiểu học trở đi, thành tích học tập của tôi đã vượt qua Tống Vân. Tôi cứ tưởng học giỏi, ba mẹ sẽ yêu quý tôi, nào ngờ, Tống Vân vì ghen tị, hết lần này đến lần khác vu oan cho tôi làm rách bài tập, làm gãy ngòi bút của chị ta, ba mẹ liền tát tai tôi.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Tôi nước mắt lưng tròng ra sức biện giải, ba mẹ lại làm như không nghe thấy, tôi mới biết, dù tôi có thi được bao nhiêu điểm đi chăng nữa, trong mắt họ cũng chỉ có Tống Vân mà thôi.
Thế là, tôi khôn ngoan hơn, mỗi lần thi cử thành tích luôn cố tình thấp hơn Tống Vân một chút, cuộc sống mới dễ thở hơn được phần nào.