Lấy Lại Nhân Sinh

Chương 3



4



Về đến nhà thì trời đã nhá nhem tối. Vừa thấy Tống Vân, ba mẹ đã vội vàng chạy ra đón: "Con gái ngoan, lần này thi cử thế nào hả con?" Tống Vân có vẻ bực bội: "Ba, mẹ, hai người phiền quá đi à? Mới thi xong có một ngày đã hỏi đông hỏi tây. Con đảm bảo có đại học mà học, được chưa?"



Nói xong, chị ta liếc nhìn tôi một cái. Kiếp trước chị ta cũng y như vậy, lúc đó tôi còn tưởng thật là chị ta thi đỗ, hóa ra cái "có đại học mà học" mà chị ta nói, là cướp suất đại học của tôi.



Ba mẹ bị Tống Vân làm cho cụt hứng, lại thấy tôi không gọi hỏi gì, cơn giận lập tức bùng nổ.



"Sách vở học vào đầu chó hết rồi hả? Thấy ba mẹ đến một tiếng gọi cũng không biết?"



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

"Ba, mẹ, con hơi mệt, con vào nhà trước đây." Tôi không muốn nhìn cái bộ dạng thân thiết của họ, cũng không muốn tiếp tục bị mắng, cúi đầu đi thẳng vào nhà.



"Mày xem đó, ăn ngon mặc đẹp, nuôi ra cái thứ gì? Đúng là đồ vô ơn bạc nghĩa, vẫn phải trông cậy vào Vân Vân nhà mình thôi." Mẹ nghiến răng nghiến lợi, vừa nói vừa nhổ một bãi nước bọt về phía tôi đi.



Tôi làm như không nghe thấy, họ vĩnh viễn đều như vậy, hễ cứ không vừa ý là lại trút giận lên người tôi, rõ ràng Tống Vân cũng có gọi họ tiếng nào đâu.



Mấy năm nay, giặt giũ cơm nước, cấy cày gặt hái, nuôi lợn nuôi gà, ra vườn rau tưới nước, việc gì tôi cũng thạo cả, Tống Vân thì mười ngón tay chẳng dính chút nước bẩn, chắc có khi đến ruộng nhà mình ở đâu nó còn không biết, ai mới là đồ vô ơn bạc nghĩa thì rõ như ban ngày.



Chỉ tiếc là, tôi vĩnh viễn không thể đánh thức được những bậc phụ huynh đang giả vờ ngủ say này.



5



"Tống Vũ, khó khăn lắm mới thi xong đại học, lát nữa ăn cơm tối xong chúng ta ra bờ sông bắt đom đóm chơi đi." Tống Vân đứng ở cửa bếp nói vọng vào.



"Không được, lát nữa ăn xong em còn phải cho lợn ăn." Tay tôi vẫn thoăn thoắt đảo thức ăn trên chảo.



"Cho lợn ăn bẩn lắm, lát nữa chị nói với mẹ, tối nay em khỏi cần cho lợn ăn nữa."



"Em không đi, trừ khi chị cho em mặc thử cái váy trên người chị một tuần." Chiếc váy trên người Tống Vân là vải dacron màu hồng phấn, là mẹ tôi bỏ ra 50 tệ mua cho chị ta. Trong cái thời đại mà màu xanh quân đội thịnh hành này, có thể nói là "giữa muôn trùng xanh một đóa hồng", đi đến đâu cũng thu hút ánh nhìn.



Tống Vân giận dỗi, trừng mắt nhìn tôi, đây là chiếc váy mà chị ta yêu thích nhất.



"Không muốn thì thôi vậy." Tôi cúi đầu cầm kẹp gắp củi cho vào bếp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -



Tống Vân cắn răng: "Cho em mặc cũng được, nhưng đừng có làm hư, đây là quần áo của chị đó."



Sau bữa tối, Tống Vân mở miệng, mẹ tôi quả nhiên không bắt tôi đi cho lợn ăn. Tôi thay chiếc váy của Tống Vân vào, làm bộ làm tịch xoay hai vòng trước gương.



Tống Vân sốt ruột chờ đợi, cầm lấy một chiếc lọ thủy tinh bỏ đi dùng để truyền dịch, liền kéo tôi ra cửa.



Đêm mùa hè, sao đầy trời, mặt sông lấp lánh ánh bạc, ven sông, những chú đom đóm với đôi cánh trong suốt, vẫn còn quyến luyến lượn lờ trong bụi cỏ và ven rừng cây nhỏ bên cạnh, mang theo ánh sáng lấp lánh, tựa như những ngôi sao rơi xuống trần gian, theo gió phiêu du theo gió múa lượn.



Nơi đây quả thực là một địa điểm lý tưởng để bắt đom đóm. Vì cách thôn hơi xa, nên chẳng có mấy người qua lại.



Tống Vân cầm chiếc quạt mo phe phẩy làm bộ làm tịch vờ bắt vài con đom đóm, rồi nói: "Tống Vũ, ở đây nhiều đom đóm quá, một cái lọ chắc chắn không đủ đựng, em ở đây đợi chị, chị về nhà lấy thêm lọ."



Giống hệt như lời thoại ở kiếp trước. Tôi ngoan ngoãn "vâng" một tiếng, dù sao, trước mặt chị ta tôi vốn dĩ luôn nghe lời mà.



Tống Vân thấy tôi ngoan ngoãn như vậy, hài lòng mỉm cười: "Em đợi đó, chị về nhanh thôi."



Vừa đi được hai bước, tôi liền giơ chiếc gậy mà lúc nãy bắt đom đóm đã cố ý tìm được lên, một gậy nện thẳng vào sau gáy chị ta.



Tống Vân ngã xuống đất. Tôi đá chị ta hai cái, thấy chị ta chưa tỉnh, liền đi về phía rừng cây nhỏ.



Quả nhiên, Lý Kim Bảo đã đợi sẵn ở đó rồi.



"Anh Lý, em gái tôi vừa nãy sinh nghi rồi, định bỏ đi, bị tôi đánh ngất rồi, anh nhanh tay lên chút, không khéo lát nữa có người đến thì phiền."



Lý Kim Bảo xoa xoa tay, cười khà khà: "Được thôi, đợi sau này anh cưới em gái cô về, nhất định không quên ơn bà chị vợ này đâu. Nói ra thì, cô còn có da có thịt hơn em gái cô nhiều, nhưng mà hai người trông giống nhau, tạm dùng đỡ cũng được."



Tôi nghe mà thấy ghê tởm, sợ hắn ta phát hiện ra điều gì, thúc giục hắn ta mau đi.



Trong rừng cây nhỏ, tiếng xé váy áo vang lên, sau đó là tiếng thở dốc nặng nhọc của đàn ông.