Lên Ngọn Cành

Chương 1: 1



GIỚI THIỆU:

 

Ta là một nha hoàn câm.

 

Thiếu gia nhà ta miệng lưỡi độc địa, thân thể yếu ớt nhưng tấm lòng thiện lương, chẳng ai thương xót — đúng là một tiểu khổ qua.

 

Ta nghĩ, vậy thì đối xử với hắn tốt một chút vậy. 

 

Thiếu gia thật tốt, còn dạy ta nhận chữ, tính bàn toán.

 

Nhưng về sau, hắn chẳng những diệt cả phủ, mà còn một bước hóa thành Hoàng tử.

 

Hắn chỉ mang ta theo.

 

Lại vô tình chữa khỏi giọng nói cho ta.

 

Nhưng hắn vậy mà còn phải bị lưu đày?

 

Hơn nữa còn cam tâm tình nguyện?

 

Không được! Ta đánh ngất, cướp hắn đi.

 

“Đi… đi với ta! Ta… ta sẽ kiếm bạc… nuôi… nuôi ngài!”

 

01

 

Ta tên gọi Tang Chi.

 

Là tỳ nữ chăm hoa cỏ trong phủ của Cố viên ngoại.

 

Năm ta mười tuổi, đệ đệ ham chơi, một trận đại hỏa thiêu rụi cả căn nhà.

 

Cũng đốt cháy giọng nói của ta.

 

Khói lửa mịt mù, ta chẳng phát nổi một tiếng kêu, chỉ đành trơ mắt nhìn cha mẹ bế đệ đệ chạy ra ngoài—

Không buồn đoái hoài đến ta vẫn còn mắc kẹt trong biển lửa.

 

Vì cứu chữa không kịp, ta mất luôn tiếng nói.

 

Họ chẳng nghĩ đến chuyện chạy chữa cho ta, trái lại còn oán trách ta không trông chừng đệ đệ, để nó bị xước một vết nơi chân.

 

Rồi đem ta bán vào phủ của Cố viên ngoại, bảo rằng lấy bạc cho đệ đệ chữa chân.

 

Thế là ta bị bán đi với giá mười lăm lượng bạc.

 

Cha mẹ ném cho ta một cái tay nải nho nhỏ.

 

“Bán đi cũng hay, bớt một cái miệng ăn, mà ngươi còn được vào nhà giàu hưởng phúc!”

 

Cha mẹ từ bé đã thiên vị đệ đệ, lần này là bỏ ta hẳn.

 

Ta – một đứa bé con, cứ thế bước vào phủ Cố viên ngoại.

 

Khi ấy ta mới mười tuổi, chẳng kham nổi việc nặng.

 

Chỉ có thể theo chân lão hoa công trong phủ làm vài việc lặt vặt:

 

Tưới chút nước, xới ít đất.

 

Theo năm tháng, việc ta làm ngày một nhiều, một tạp.

 

Chung quy ta là một đứa câm, muốn kêu oan cũng chẳng có nơi nào kêu.

 

Thế là mấy năm liền nuốt không ít nỗi thiệt thòi thật sự dành cho kẻ câm.

 

Trong phủ có một tam công tử, tên gọi Cố Nghệ, ai nấy đều xưng Tam lang quân.

 

Tam lang quân tính tình chẳng dễ mến, cái miệng lại độc địa vô cùng.

 

Nhưng thân thể thì yếu đuối.

 

Năm Cố Nghệ mười bảy, phủ mời về một vị đại sư đoán mệnh.

 

Đại sư nói Cố Nghệ mệnh vốn “mang tĩnh”, nhất định phải ở nơi yên tĩnh, nếu không sẽ càng thêm suy nhược.

 

Cố viên ngoại cùng Cố phu nhân bèn quang minh chính đại chuyển viện của hắn đến chốn hẻo lánh nhất trong phủ.

 

Ta là đứa câm – yên tĩnh nhất, thế là trở thành tỳ nữ hầu hạ trong viện của hắn.

 

Tam công tử quả thực miệng lưỡi cay nghiệt.

 

Thế nhưng ta lại thấy cuộc sống so với trước đã dễ thở hơn nhiều.

 

Phủ này quy củ nghiêm, hạ nhân cũng chia ba sáu chín hạng.

 

Ta – một đứa câm, chẳng nói được lời hay, lại không chỗ nương tựa, đương nhiên thấp kém nhất.

 

Mùa đông, nước nóng ít ỏi đều bị cướp mất, bánh bao chia cho ta thì lạnh cứng như đá.

 

Đêm đến, chăn bông không hiểu sao cũng hay “không cánh mà bay”.

 

Trong viện của Tam lang quân, tuy phải nghe lời lẽ cay độc nơi miệng hắn, nhưng đêm ngủ an ổn, ban ngày được ăn no.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Ta đã thấy thỏa nguyện lắm rồi.

 

02

 

Lần đầu tiên ta gặp Tam lang quân, là vào năm ta mười lăm tuổi.

 

Quản sự với sắc mặt lạnh tanh dẫn ta đến viện của hắn.

 

Hắn chỉ trỏ, ra vẻ sai khiến, còn mang theo mấy phần hả hê.

 

“Tang Chi, từ nay ngươi chỉ cần hầu hạ thật tốt Tam lang quân. Nhớ kỹ, phải hầu cho cẩn thận, biết chưa?”

 

Ta gật đầu.

 

Nghe thấy trong phòng vọng ra tiếng của Tam lang quân, ta từ từ đẩy cửa bước vào.

 

Trong phòng tối om, chẳng chút ánh sáng.

 

Không khí nồng nặc mùi thuốc, đặc quánh đến mức chẳng tan nổi.

 

Tam lang quân nửa nằm trên tháp, áo ngủ màu nguyệt bạch càng làm gương mặt hắn thêm tái nhợt.

 

Mặt hắn trắng, đôi môi lại chẳng chút huyết sắc.

 

Thế mà từ đôi môi không m.á.u ấy, lại có thể tuôn ra những lời cay nghiệt nhất thế gian.

 

Lần đầu hầu hạ hắn, ta bưng bát thuốc, cẩn thận quỳ bên giường.

 

Hắn khẽ nâng mí mắt, ánh mắt đảo một vòng trên người ta, chân mày đã chau lại.

 

“Đứng chình ình ở đây làm thần giữ cửa chắc?”

 

Ta không biết nên đưa thuốc ngay hay chờ lệnh, chỉ ngây người một thoáng.

 

“Câm à?”

 

Thì ra hắn không biết ta chẳng thể nói.

 

Ta nhẹ đặt bát thuốc lên bàn, định giơ tay làm ký hiệu.

 

Nhưng loại thủ ngữ câm này, Tam lang quân hẳn nhiên chẳng hiểu.

 

Thấy ta ra dấu, hắn bỗng bật cười khẽ.

 

“Hóa ra thật sự là đứa câm.”

 

“Ta đã nói, mấy lão già ấy sao lại đột nhiên tốt bụng đến vậy.”

 

Ta cúi đầu.

 

“Câm cũng thôi đi, mắt cũng mù chắc?”

 

Ta vội vàng đưa bát thuốc tới.

 

Hắn không nhận, còn khẽ nhếch môi cười.

 

“Nóng như vậy, muốn hại ta à?”

 

Ta sững người, đưa tay chạm vào thành bát — chỉ âm ấm.

 

Hơn nữa, hắn còn chưa đụng vào, sao biết nóng?

 

Nhưng hắn là chủ tử.

 

Ta chỉ có thể lùi sang bên, chờ thật lâu, đợi thuốc nguội bớt, mới lại bưng lên.

 

Ta cầm bát thuốc, chẳng kìm được suy nghĩ —

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hắn cứ bướng bỉnh thế, khó trách bệnh mãi chẳng khỏi. Thuốc để nguội thế này, làm sao còn tác dụng?

 

“Tay run rẩy vậy, muốn hất cả bát thuốc vào người ta sao?”

 

Ta vội vã giữ chặt tay.

 

Lần này hắn không bắt bẻ nữa, uống hết thuốc, tiện tay ném một chiếc hà bao rỗng xuống chân ta.

 

“Cút ra, đừng chướng mắt ta.”

 

Ta lập tức nhặt hà bao, cầm cả bát, lật đật lui ra.

 

Bước ra ngoài, ta khẽ mở bàn tay nhìn chiếc hà bao trong lòng.

 

Trên đó thêu lá trúc tinh xảo,

 

chất liệu lụa thượng hạng, bên trong rỗng không.

 

Đây là Tam lang quân thưởng cho ta ư?

 

Chắc là vậy.

 

Ta cất kỹ vào lòng — đây là vật đầu tiên từ khi vào phủ, thuộc về riêng ta.