Hẳn có thể bán lấy chút bạc.
Hồi tưởng ánh mắt Cố Nghệ vừa nãy, đôi mắt hoa đào kia rõ ràng đẹp đến nao lòng, nhưng khi nhìn người lại chứa vài phần ghét bỏ.
Nhưng hắn thật sự đẹp.
Đẹp đến mức quá đỗi, gần như chẳng giống Cố viên ngoại.
Mẫu thân hắn hẳn rất mỹ miều.
Chỉ là hồng nhan thường bạc mệnh.
Ta ngồi trong sân, ngẩn ngơ nhìn hoa hải đường trước hiên.
Trong lòng khẽ thở phào.
Miệng độc một chút, còn hơn loại chủ tử động chút liền đánh mắng.
Chỉ cần ta siêng năng tay chân, cẩn trọng lời làm,
ắt có thể sống yên ổn ở nơi này.
03
Ta bắt đầu cẩn thận quan sát từng điều của hắn.
Hắn thức dậy giờ nào, ngủ lúc nào, ta đều nắm rõ quy luật.
Thuốc phải ấm bảy phần, trà phải nóng tám phần.
Ngay cả chăn cũng phải phơi cho có hương nắng, nhưng tuyệt đối không được nhăn một nếp.
Hắn luôn chê ta vụng về, mắng ta ngốc như heo:
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
“Nước này là để rửa chân sao? Nóng đến mức g.i.ế.c heo cũng được rồi.”
“Bảo ngươi đốt chút hương, ngươi định đốt luôn căn phòng này rồi chôn ta theo chắc?”
Ta chỉ lặng lẽ nghe, rồi lần sau làm cho tốt hơn.
Dần dà, số lần hắn mắng ta ít đi.
Có lúc ta chuẩn bị sẵn mọi thứ hắn cần, hắn sẽ dùng đôi mắt hoa đào đẹp đẽ kia nhìn ta từ đầu đến chân, rồi khẽ hừ một tiếng từ mũi.
Ta biết, đó chính là biểu hiện hắn đã hài lòng.
Các nha hoàn khác đều sợ hắn, tránh còn không kịp.
Thậm chí thuở đầu khi phủ chọn nha hoàn hầu hạ hắn, mấy nha hoàn kia ai nấy đều hoảng hốt.
Nghe tin cần một tỳ nữ “yên tĩnh”, mấy ngày đó, nha hoàn trong phủ ai nấy bỗng la hét rộn ràng, cố làm mình “ồn ào”, chỉ sợ bị chọn trúng.
Ngày thường ta như kẻ trong suốt, chẳng ai đoái hoài, nhưng lúc này, mấy nha hoàn lanh trí bỗng nảy ra ý.
Chúng chạy đến trước mặt Cố phu nhân, lớn tiếng:
“Phu nhân! Tang Chi bị câm, hầu hạ Tam lang quân là hợp nhất!”
Nhờ một sự âm sai dương thác, ta được đưa vào viện của Cố Nghệ hầu hạ, mà lại sống còn dễ chịu hơn trước nhiều.
Hắn tuy miệng lưỡi cay nghiệt, nhưng chưa từng thực sự phạt ta.
Một lần, ta lỡ làm vỡ chén trà mà hắn yêu quý.
Sợ hãi quỳ rạp xuống đất, không dám ngẩng đầu, chờ đợi cơn thịnh nộ như sấm dậy.
Nhưng hắn chỉ im lặng thật lâu, rồi nhạt giọng nói:
“Thôi, chỉ là một món chết. Cái đầu gỗ của ngươi cũng chẳng đền nổi.”
“Còn phải giữ lại để sắc thuốc cho ta.”
Cố Nghệ lúc vui lúc giận khó lường, miệng lại độc, nhưng lạ thay, hắn chưa từng đuổi ta đi.
Hắn mắng ta ngốc, là vì ta không biết chữ, lấy nhầm dược liệu bồi bổ cho hắn, khiến thân thể vốn yếu càng thêm suy kiệt.
Sau chuyện đó, hắn kéo thân thể yếu ớt hơn nữa, cầm giấy bút, mất kiên nhẫn viết tên thuốc, rồi ném cho ta một cuốn tập viết, xua tay:
“Đừng để ta thấy ngươi như kẻ mù mở mắt nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Ngươi không biết chữ, định hại c.h.ế.t ta lần nữa sao?”
Ta giơ tay định ra dấu, nhưng hắn nhìn mà mất hết kiên nhẫn.
Vừa chê vừa lẩm bẩm:
“Thôi thôi, phiền c.h.ế.t đi được.”
“Lại đây, ta dạy ngươi nhận chữ, tập viết.”
04
Cố Nghệ tiêu xài rất hào phóng.
Tuy trong phủ hắn không được trọng dụng, nhưng dường như hắn lại có rất nhiều bạc.
Cũng nhờ có bạc, hắn mới có thể không ngừng uống thuốc thang, không đến nỗi c.h.ế.t lặng lẽ trong chốn hậu viện này.
Trước đây ta nghe các nha hoàn tỷ tỷ trong phủ tán gẫu:
“Cái tên Tam lang quân ấy, ngoài việc có bạc ra thì chẳng có ưu điểm nào khác. Nhìn hắn đi, chẳng được lão gia thương yêu, còn mẹ hắn vốn là một kỹ nữ, ai cũng có thể lên giường. Vì lão gia, bà ta dốc cả số bạc dành dụm cả đời dâng hết cho ông ta.”
“Dù sau này được cha mẹ ruột – một cặp thương nhân – tìm về thì có sao, vẫn không rửa nổi quá khứ nhơ nhuốc đó.”
“Đấy, mạng còn bạc, chưa hưởng được ngày phúc nào đã gặp giặc cướp, c.h.ế.t thảm. Tam lang quân đúng là một ngôi sao xui xẻo!”
“Nhưng… Tam lang quân cũng thật đáng thương.”
“Thương thì ngươi đi hầu hắn đi!”
“Tam lang quân tuy có tiền, nhưng không được lão gia thương, cũng chẳng có đường ra, ta thì không đời nào đi.”
…
Cố Nghệ thật sự rất đáng thương.
Mất mẹ, mà cha cũng chẳng thương.
Chỉ còn lại số bạc ngoại tổ để lại.
Mà ngoại tổ cũng sớm rời nhân thế.
Người thật lòng thương hắn, đều đã không còn trên đời.
Đúng là một trái khổ qua nhỏ.
Có lẽ vì bệnh tật cô đơn, hắn thường tiện tay thưởng cho ta vài thứ.
Hắn hiếm khi rời viện, mà người trong phủ cũng tránh hắn như tránh tà.
Những lúc rảnh, hắn thường nhìn ta lặng lẽ tưới nước, bón phân, xung quanh chỉ có tiếng lá cây xào xạc và giọng nói châm chọc cay độc của hắn:
“Cái hoa này chưa c.h.ế.t trong tay ngươi đúng là mạng lớn.”
“Tính ngươi thế này, nuôi hoa cũng ép nó phát bệnh.”
“Tang Chi, ngươi mỗi ngày có thể ăn thêm chút không? Nhìn cái thân hình nhỏ thó của ngươi, truyền ra ngoài chỉ khiến người ta nói ta ngược đãi, không cho ngươi cơm ăn!”
…
Lúc vui, hắn sẽ thưởng cho ta một cây trâm vàng tinh xảo.
Lúc không vui, hắn cũng tiện tay ném cho ta một mảnh bạc nhỏ có thể đổi lấy hai đấu gạo.
Vui hay buồn, đều tùy thuộc vào việc Cố viên ngoại và phu nhân có đến tìm hắn gây sự hay không.
Nếu hai người kia cố ý hay vô tình đến viện hắn chọc tức, hắn chắc chắn sẽ khó ở.
Còn nếu liên tiếp vài ngày không thấy mặt họ, tâm tình hắn sẽ dễ chịu.
“Cầm đi, đừng suốt ngày trưng cái mặt đưa đám ra, xui xẻo.”
Hắn luôn nói như vậy.
Ta chưa bao giờ từ chối, cảm tạ xong thì cẩn thận cất kỹ những món tài vật bất ngờ này,
giấu trong một khe gạch lỏng dưới giường.
Mỗi đêm khuya tĩnh lặng, ta sẽ lôi chiếc bàn tính nhỏ của mình ra, nhờ ánh trăng, tính đi tính lại số bạc chuộc thân.