Lên Ngọn Cành

Chương 11



Người ta từng cho rằng “Tam Vương gia phản quốc”,

nhưng hóa ra hắn mới là kẻ thật sự nghĩ cho thiên hạ.

 

“Cầu Tam Vương gia thu phục đất đai, chấn hưng Đại Kỳ!”

 

Khoảnh khắc ấy,

hắn không còn là tên tiểu nhị giúp ta ghi sổ ở Thanh Thuỷ trấn,

 

mà là Tam Vương gia Thẩm Khước – kẻ ôm cả thiên hạ vào lòng.

 

Hắn vốn dĩ nên là người rực rỡ như ánh sáng.

 

Năm xưa, quân địch vây thành, Tân đế bỏ thành mà chạy đã khiến lòng người mất hết.

 

Còn Thẩm Khước –

 

trước đêm bị lưu đày, hắn cũng biến mất không lời,

nhưng lại cho phát hết lương thực trong vương phủ cho dân.

 

Nay hắn lại khoác giáp ra trận, chiến đấu vì dân.

 

Lòng dân hướng về ai, giờ đã quá rõ.

 

Bao đêm dài, hắn kéo thân thể mệt mỏi, dính đầy m.á.u trở về.

 

Ta luôn chuẩn bị sẵn một bát mì nóng hổi cho hắn.

 

Hắn sẽ như trước,

gắp hết thịt trong bát bỏ vào bát ta,

 

rồi nhìn ta, trong mắt là thứ ôn nhu, tin cậy không thể tan biến.

 

“Tang Chi.”

 

Hắn nắm lấy tay ta, giọng khàn đặc.

 

“Nếu không có nàng, ta đã sớm thành một hồn ma ở kinh thành.”

 

Ta lắc đầu,

chạm vào vết sẹo mới trên gương mặt hắn,

khẽ nói:

 

“Ta chẳng màng thiên hạ. Ta chỉ biết, mạng của chàng là của ta.”

 

“Chàng… được ta nuôi, thì phải vì ta mà sống cho tốt.”

 

Hắn khựng một thoáng,

rồi cúi xuống,

in một nụ hôn nóng bỏng lên mu bàn tay ta.

 

Không biết từ lúc nào,

ta đã gan dạ hơn.

 

Những tình ý giấu kín cũng dần dần hiện rõ.

 

Ngày qua ngày bên nhau,

tựa như không còn xiềng xích thân phận.

 

Tình ý giữa ta và hắn dần lan tỏa.

 

Chúng ta chưa từng nói ra,

nhưng sự đồng cảm chưa thốt thành lời ấy,

 

đã sớm hóa thành một loại ăn ý.

 

Hắn biết ta có hắn trong lòng.

 

Ta biết hắn cũng có ta trong tim.

 

Chưa từng có cái gọi là “nàng ấy”.

 

Đó chẳng qua là cái cớ hắn tìm ra.

 

Dù ta có chậm chạp đến mấy,

 

cũng nên hiểu — “nàng ấy” chính là ta.

 

Ánh nến chập chờn.

 

Ta nhìn thẳng vào đôi mắt hoa đào của hắn, khẽ mở miệng:

 

“Lúc trước, vì sao không nói cho ta biết sự thật về việc giải độc, chữa giọng cho ta?”

 

Thẩm Khước khựng lại.

 

Ngẩng mắt, đưa tay vuốt tóc ta.

 

“Lúc ấy, hoàng huynh theo dõi. Ta không làm vậy, e rằng hắn sẽ không tha cho nàng.”

 

“Hoàng huynh ghét nhất là thấy bên cạnh ta có người thân cận.”

 

“Còn ‘nàng ấy’, chẳng qua là cái cớ ta bịa để che mắt hoàng huynh.

 

Chưa từng có ai khác. Người ta để trong lòng, từ đầu đến cuối, chỉ có nàng.

 

Tang Chi, giấu nàng đã lâu, nàng tha thứ cho ta được không?”

 

“Khi thánh chỉ hạ xuống, nàng còn muốn rời đi, ta sợ nếu khi ấy nói ra, sẽ liên lụy nàng…”

 

“Về sau… ta càng day dứt đến mức chẳng thể thốt ra nữa…”

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Thì ra là vậy.

 

Thẩm Khước nâng cằm ta,

 

cúi xuống,

ấn một nụ hôn lên khóe môi ta.

 

“Tang Chi, ta yêu nàng.”

 

“Đợi ta được chứ?”

 

Ta gật đầu.

 

Ta không quan tâm hắn là ai,

ta chỉ biết —

 

hắn là người ta cướp về từ tay Diêm Vương.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Cả đời này,

 

chỉ có thể là của ta.

 

14

 

Xưa nay, lòng người hướng về nơi nào, nơi ấy tất thắng.

 

Đội quân do Thẩm Khước dẫn dắt ngày một hùng mạnh.

 

Đám nghịch tặc từng tấn công Đại Kỳ tự cho mình ngồi vững trên cao, chẳng còn gì phải lo,

 

liền buông lỏng cảnh giác, hoang phí xa xỉ.

 

Lòng dân tự nhiên tan biến.

 

Thẩm Khước từng bước ép sát kinh đô.

 

Lũ nghịch tặc vùi trong rượu chè, ca vũ,

 

sớm đã mất hết ý chí kháng cự.

 

Và rồi — bị lật đổ.

 

Thẩm Khước thắng rồi.

 

Ngày đại điển đăng cơ, trời xanh mây tạnh.

 

Ta đứng trong đám người dự lễ, ở một nơi chẳng quá nổi bật.

 

Ta nhìn Thẩm Khước khoác long bào huyền sắc,

 

từng bước, từng bước vững vàng bước lên bậc thềm.

 

Bóng lưng hắn vẫn thẳng tắp,

nhưng đã có thêm nét kiên định so với năm nào.

 

Hắn không còn là thiếu niên bệnh nhược năm xưa phải ẩn mình trong phủ viên ngoại.

 

Giờ đây, hắn là đế vương ngự trị thiên hạ.

 

Ta nhìn hắn tiếp nhận bách quan triều bái, vạn dân hô vang “Vạn tuế!”

 

Trong thoáng chốc, mọi thứ trước mắt như hư ảo.

 

Ta như còn thấy được dáng vẻ hắn trong Cố phủ

trêu chọc ta, mắng ta ngu ngốc,

 

còn cảm nhận được những bát mì, những miếng bánh đường

đem về từng đồng xu lẻ.

 

 

Ta biết, giang sơn vạn dặm này, khởi đầu thái bình này —

 

là nhờ hắn.

 

Thiên hạ rốt cuộc yên ổn.

 

Đại lễ hoàn tất, bách quan chúc mừng.

 

Ấy là thứ Thẩm Khước xứng đáng có được.

 

Còn vị hoàng đế tiền nhiệm đã chạy về phương Nam,

 

trước khi Thẩm Khước kịp xử trí,

bọn họ tự sinh nội loạn, ồn ào hỗn loạn rồi mạng vong.

 

Thế cũng tốt…

 

Ít nhất không cần thêm phiền cho Thẩm Khước nữa.

 

15

 

Ngay khoảnh khắc đại lễ đăng cơ vừa kết thúc,

 

Thẩm Khước mỉm cười, từ bậc cao đài từng bước bước xuống.

 

Hắn từng bước, từng bước đi về phía ta —

 

vững vàng, mà lại khiến tim ta không kìm nổi run rẩy.

 

Hắn dừng trước mặt ta,

 

giữa ánh nhìn của văn võ bá quan, của thiên hạ vạn dân.

 

Hắn chỉnh lại vạt long bào,

 

rồi cúi xuống, nắm lấy tay ta.

 

Thời gian như dừng lại.

 

Ta nghe rõ nhịp tim mình dồn dập như trống trận,

 

nghe cả tiếng mọi người xung quanh hít mạnh hơi lạnh.

 

Giọng hắn không lớn,

nhưng từng chữ rơi thẳng vào tim ta:

 

“Tang Chi, lấy ta được không?”

 

Nước mắt ta không hề báo trước mà trào ra.

 

Quanh ta bao nhiêu người.

 

Lúc này, ta chỉ nhìn thấy hắn.

 

Ta thấy chàng thiếu niên miệng lưỡi cay nghiệt lần đầu ta gặp.

 

Cũng thấy người bệnh yếu chán chường, nhẫn nại dạy ta từng chữ cái.

 

Lại càng thấy được vị tướng quân vì thiên hạ bách tính mà tung hoành sa trường.

 

Đón lấy ánh mắt ôn nhu của hắn,

 

ta vừa khóc, vừa cười,

 

gật đầu thật mạnh.

 

“Ta lấy chàng.”