Lên Ngọn Cành

Chương 10



Ngày khai trương, ta hầm một nồi thịt băm thật to,

mùi thơm lan nửa con phố.

 

Khách đầu tiên là một người buôn hàng rong,

hô to đòi một bát mì.

 

Thẩm Khước bưng mì qua, nặng tay đặt xuống bàn.

 

Canh văng đầy người khách.

 

Người buôn tức giận, định lật bàn.

 

Thẩm Khước lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt ấy như nhìn một xác chết.

 

Ngàn lần đừng gây chuyện lúc này!

 

Ta vội vàng chạy tới xin lỗi,

lại nấu cho hắn một bát khác,

sự việc mới yên.

 

Buổi tối, ta chỉ cho Thẩm Khước nửa cái màn thầu.

 

Hắn cầm nửa cái bánh lạnh,

không nói lời nào,

ăn hết.

 

Ban đầu, quán chẳng mấy đông,

dù giọng ta đã hồi phục,

nhưng không khéo chào khách.

 

Thẩm Khước chỉ ngồi trên cái ghế con phía sau ta.

 

Lúc đầu chỉ lạnh lùng quan sát,

về sau có lẽ không chịu nổi sự vụng về của ta,

mới mở miệng góp ý:

 

“Bảng hiệu viết to hơn, dùng giấy đỏ, cho dễ thấy.”

 

“Hương vị chia ra vài loại, thêm quế hoa hay đậu đỏ, giá bán cũng cao hơn được.”

 

“Mỗi ngày bán giới hạn, hết là dọn, gọi là ‘hàng quý có giá’.“

 

Cuối cùng, hắn khẽ nói:

 

“Ngươi cho mì và bánh đường bán kèm, cũng là sáng ý. Chắc chắn sẽ có người mua mang về cho bọn nhỏ.”

 

“Ngươi… cũng không đến nỗi ngốc.”

 

Ta coi như hắn đang khen ta.

 

Ta nghe lời hắn, làm y như vậy.

 

Quả nhiên, buôn bán khá dần.

 

Ta lo nhào bột, chiên bánh, nấu mì ở phía trước,

hắn ở sau giúp ta ghi sổ.

 

Chữ hắn đẹp, tính toán nhanh nhẹn, chính xác,

hơn trăm lần so với ta lạch cạch bàn tính như gà mổ thóc.

 

Mặt trời lặn,

chúng ta cùng nhau dọn quán,

đếm từng đồng tiền xu,

 

niềm vui chắc thật ấy,

ta chưa từng có.

 

“Tang Ký Thực Quán” dần nổi tiếng ở Thanh Thuỷ trấn.

 

Một tiểu nhị tuấn tú nhưng mặt lạnh như sương,

 

và một nữ lão bản nói chậm nhưng tay nghề tuyệt hảo.

 

Rất nhanh, hai người trở thành một cảnh sắc đặc biệt của trấn.

 

Việc làm ăn ngày một khá,

tiền tiết kiệm cũng nhiều hơn.

 

Nhưng phiền toái chưa bao giờ biết gõ cửa trước.

 

Vài tên côn đồ rảnh rỗi, không biết từ đâu nghe nói

ông chủ tiệm “Tang Ký” là cô nương mồ côi nơi khác đến,

liền sinh tà tâm.

 

Chúng lảo đảo bước vào,

 

một chân đạp lên ghế, miệng toàn lời bẩn thỉu.

 

“Tiểu nương tử, trong trấn này, cửa hàng nào cũng phải nộp bạc cho bọn gia.”

 

“Thấy ngươi một mình cũng tội, không bằng theo ca đây, đảm bảo ăn ngon mặc đẹp.”

 

Một bàn tay nhớp nháp đưa thẳng tới mặt ta.

 

Ta đang định tránh,

 

kẻ luôn dựa vào quầy lau bàn yên lặng – Thẩm Khước,

 

động rồi.

 

12

 

Hắn ném chiếc giẻ lau trong tay thẳng vào mặt tên lưu manh kia.

 

Chỉ nghe “rắc!” một tiếng —

 

tiếng xương gãy.

 

Cánh tay tên côn đồ bị Thẩm Khước bẻ gãy,

 

tiếng gào rống như heo bị chọc tiết vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Thẩm Khước mặt không đổi sắc,

một cước đá thẳng vào n.g.ự.c hắn,

 

người văng ra xa, đập lật hai cái bàn.

 

Tiếc thật, lại phải mua bàn mới rồi.

 

Những tên còn lại sững người,

rồi chửi rủa lao về phía hắn.

 

Thẩm Khước ra tay gọn gàng, không một động tác thừa.

 

Hắn đâu còn chút nào dáng vẻ bệnh nhược ở Cố phủ?

 

Rõ ràng hắn biết võ.

 

Hắn thật sự giấu quá kín.

 

Nhưng,

những năm tháng giả vờ kia hẳn đã mệt lắm.

 

Chỉ trong chốc lát,

vài tên côn đồ đã nằm lăn ra đất,

rên rỉ không dứt.

 

Thẩm Khước dẫm lên mặt một tên, ánh mắt lạnh như băng:

 

“Cút.”

 

Người nha môn rất nhanh đã đến,

ồn ào đòi bắt người.

 

Ta chạy tới, đứng chắn trước mặt Thẩm Khước.

 

Ta moi từ hòm tiền ra một nắm xu, nhét vào tay vị đầu mục,

 

dùng giọng nói vẫn chưa thật trôi chảy, ấp a ấp úng giải thích:

 

“Là… là bọn chúng… ra tay trước… Chúng… chúng ta chỉ… tự vệ thôi.”

 

“Với lại… bọn chúng thu tiền dân… trái phép… là phạm pháp, phải… ngồi tù.”

 

Đầu mục cân nhắc mấy đồng tiền trong tay,

lại nhìn mấy tên côn đồ nằm thảm dưới đất.

 

Cuối cùng chỉ khó chịu phẩy tay,

lầu bầu vài câu rồi bỏ đi.

 

Trước quán, một mảnh lộn xộn.

 

Thẩm Khước đứng sau lưng ta,

 

nhìn bóng lưng gầy của ta,

rất lâu không nói một câu.

 

Tối hôm đó,

lần đầu tiên hắn chủ động cầm chổi.

 

Quét sạch sẽ đống bừa bộn khắp sàn.

 

13

 

Từ sau hôm đó, không còn tên côn đồ nào dám đến quấy rối đòi phí quầy nữa.

 

Ta nhận ra, Thẩm Khước bắt đầu bận rộn.

 

Có lúc hắn biến mất cả một buổi chiều,

khi trở về, trên người mang theo hơi thở bụi đường gió bụi.

 

Thỉnh thoảng, có vài người lạ mặt với dáng vẻ khác biệt dân bản xứ lén đến nơi ở của chúng ta trong đêm,

thì thầm cùng hắn điều gì.

 

Ta không hỏi hắn định làm gì.

 

Ta chỉ đem số bạc kiếm được mỗi ngày chia làm hai:

một phần dùng cho chi tiêu thường nhật,

 

phần còn lại, ta bỏ hết vào một hòm gỗ, trao cho hắn.

 

Dù chẳng nhiều,

nhưng ấy là mồ hôi nước mắt của chúng ta.

 

Rời kinh đến giờ, Thẩm Khước chưa từng nhắc đến chuyện trong kinh.

 

Nhưng nhìn hắn chăm chú ngắm cuộc sống dân chúng suốt đường xuôi Nam,

trong lòng hắn ắt dậy không ít sóng ngầm.

 

Ta không hiểu thiên hạ và sơn hà trong mắt hắn,

ta chỉ biết, việc hắn định làm, ắt hẳn là trọng đại.

 

Ta đã cứu hắn, thế là đủ.

 

 

Ngày đó cuối cùng cũng đến.

 

Trong đêm tối, Thẩm Khước cởi bỏ áo vải thô, thay một bộ giáp đen.

 

Hắn đứng trước một nhóm lưu dân và cựu thuộc hạ với ánh mắt kiên định,

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

hắn nói:

 

“Tang Chi, chờ ta trở về.”

 

Hắn bắt đầu lấy danh nghĩa Tam Vương gia mà mưu việc lớn.

 

Hoàng đế bỏ trốn,

người hầu trong phủ Tam Vương gia nghe lệnh hắn, chủ động mở kho,

 

phát hết lương thóc trong phủ cho dân, sắp xếp chỗ ở cho họ,

lúc này bách tính mới hiểu rõ.