Lên Ngọn Cành

Chương 4



Cố Nghệ phe phẩy quạt rời đi.

 

Có lẽ thấy ta ngơ ngác quá, hắn còn dùng đuôi quạt chỉ vài cái.

 

Quả nhiên, bánh ngọt vẫn có tác dụng ít nhiều.

 

Ta sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.

 

Hắn lại vụng về quay mặt đi, ngắm ra cửa sổ, lỗ tai hơi đỏ.

 

“Nhìn gì mà nhìn? Mau tính tiếp! Ầm ĩ làm ta nhức đầu.”

 

Ta cúi xuống, lén dùng tay áo lau khóe mắt, nhưng khóe môi lại không kìm được mà khẽ cong lên.

 

Tiếng hạt bàn tính va vào nhau, trong trẻo dễ nghe, mỗi tiếng va chạm, ta lại thấy quán ăn của ta đang vẫy gọi.

 

Xem xong sổ, hắn lại tiện tay ném cho ta một cuốn tập viết, ra lệnh:

 

“Chữ của ngươi như chó cào, phải luyện lại!”

 

“Mai trước khi trời sáng không viết xong mấy chữ này, thì đi chùi hố xí cho ta!”

 

Thế là ta cầm đèn, trong đêm tối miệt mài đồ chữ, cho đến khi những chữ đó khắc vào đầu.

 

Cố Nghệ…

 

Ta thật lòng thấy hắn là người rất tốt.

 

06

 

Cố Nghệ chưa từng tổ chức sinh thần.

 

Hoặc cũng có thể là bởi không một ai trong phủ này coi trọng hắn, nên cứ thế tự nhiên lờ đi ngày sinh của hắn.

 

Cố Nghệ mười bốn tuổi được đón vào Cố phủ.

 

Từ khi hắn bước chân vào, dường như chưa từng có một buổi sinh thần nào, cũng chẳng ai đoái hoài.

 

Ta cũng chưa từng nghe trong phủ đặc biệt chuẩn bị yến tiệc sinh thần cho Tam lang quân.

 

Ta hầu hạ hắn đã ba năm.

 

Ba năm ấy, cứ đến sinh thần của hắn, ta lại tự tay xuống bếp làm một bát mì trường thọ cho hắn.

 

Dù rằng hắn chưa từng ăn.

 

Nhưng ngoại tổ mẫu từng nói, mì trường thọ nhất định phải ăn.

 

Chỉ ngoại trừ năm đầu tiên — ta đem mì trường thọ bưng đến trước mặt hắn, hắn chẳng thèm nhìn, chỉ lặng lẽ ngước mắt ngắm trăng sáng.

 

Cho đến tận giờ tý, sắp sang ngày mới, hắn khẽ lay ta dậy:

 

“Tang Chi, đi, ta muốn ăn mì.”

 

Kể từ đó, hai năm tiếp theo, ta vẫn nấu mì mỗi năm.

 

Mà hắn, lần nào cũng ngoan ngoãn ăn hết.

 

Thật đúng là một trái khổ qua nhỏ.

 

Nhưng đến sinh thần năm hắn hai mươi tuổi…

 

Phủ viên ngoại treo đầy lồng đèn đỏ, rực rỡ đến mức chói mắt.

 

Người trong phủ đều thay xiêm y mới, trên mặt treo nụ cười lấy lòng.

 

Bình thường, Cố Nghệ chẳng hề được xem trọng trong phủ.

 

Đám nha hoàn hạ nhân đều nói hắn là kết quả lão gia ăn vụng bên ngoài.

 

Cố phu nhân không ưa, mà lão gia vốn đã có nhiều con trai, lại càng chẳng cho hắn sắc mặt tử tế.

 

Sao bỗng dưng bày yến sinh thần cho hắn thế này?

 

Ta vô tình nghe đám nha hoàn tán chuyện bên cạnh:

 

“Lão gia chúng ta đúng là già mà còn sung. Phu nhân được chẩn mạch có thai, lão gia lập tức mở một bữa tiệc to thế này, xem ra, đứa nhỏ trong bụng phu nhân sau này e sẽ làm mưa làm gió.”

 

Ta bưng mì trường thọ, băng qua hành lang treo dây tua rực rỡ, trong lòng mơ hồ dấy lên bất an.

 

Quả nhiên.

 

Cả phủ trang trí long trọng, căn bản chẳng phải vì sinh thần của Cố Nghệ.

 

Có lẽ, lão gia thậm chí chẳng nhớ hôm nay là sinh thần của con trai mình.

 

Toàn phủ chỉ có tiểu viện của Cố Nghệ là hoàn toàn lạc lõng.

 

Không treo lấy một món trang trí.

 

Ta đẩy cửa bước vào.

 

Mì trên khay còn bốc hơi nóng hổi.

 

Hôm nay Cố Nghệ lặng lẽ khác thường.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hắn không như mọi ngày, ngả trên tháp đọc sách, mà mặc một bộ cẩm bào màu mực,

 

ngồi thẳng trước cửa sổ, bóng dáng như tùng xanh.

 

Ta đặt bát mì xuống, hắn lại chẳng buồn nhìn.

 

“Tang Chi.”

 

Hắn bỗng mở miệng, giọng trầm thấp.

 

“Ngươi nói xem, trong phủ này, có mấy người sạch sẽ?”

 

Ta chẳng thể trả lời, chỉ cúi đầu.

 

Hắn cười tự giễu, ánh mắt nhìn ra sân viện đang náo nhiệt,

 

trong đó là lạnh lẽo và chán chường ta chưa từng thấy.

 

Qua nhiều tầng viện, ta vẫn nghe rõ tiếng hân hoan tưng bừng từ chính viện.

 

Cố Nghệ ngồi bất động.

 

Ta đánh bạo đẩy bát mì đến gần hơn,

 

lấy giấy mang theo người, cẩn thận viết lên một bên.

 

Nhờ hắn kiên nhẫn dạy dỗ, chữ ta đã khá hơn nhiều,

 

không còn xiêu vẹo, viết ra cũng thuận mắt.

 

“Tam lang quân, sinh thần vui vẻ. Tuế tuế vô ưu.”

 

Ăn nhanh đi, mì sắp nở hết rồi.

Ta thầm nhủ trong lòng.

 

Hắn ngẩng mắt, nhìn chằm chằm ta.

 

Hắn kéo bát mì lại gần,

 

dùng đũa gắp vài sợi, ăn mấy miếng.

 

Ngay sau đó, khóe môi khẽ nhếch, bật cười khẽ:

 

“Tang Chi, ngươi nghe xem, bên ngoài náo nhiệt thật.”

 

“Vậy thì ta sẽ khiến bọn họ náo nhiệt hẳn lên.”

 

“Theo ta đến tiền thính.”

 



 

Hắn là chủ tử, ta chỉ có thể nghe lệnh.

 

06

 

Cố Nghệ đi thẳng đến tiền thính.

 

Sắc mặt hân hoan của Cố viên ngoại và phu nhân thoáng chốc sụp xuống khi nhìn thấy hắn.

 

“Ngươi đến đây làm gì?”

 

Trên gương mặt, toàn là sự chán ghét.

 

Cố Nghệ tiến thêm vài bước, ngắm nghía khắp nơi, nhìn bày trí vui mừng xung quanh, khóe môi nhếch lên, tiếng cười lạnh bật ra:

 

“Tiếp tục gõ nhạc đi, chẳng phải đang vui lắm sao?”

 

Cố Nghệ như thế này, liệu có ổn?

 

Cố viên ngoại còn chưa kịp nổi giận,

 

ngoài cửa bỗng vang lên tiếng động.

 

Cửa phủ bật mở, một đội cấm vệ quân giáp nặng ồ ạt ùa vào như thủy triều.

 

Người dẫn đầu là một nam nhân trung niên, khuôn mặt uy nghiêm.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Cố viên ngoại vừa nhìn rõ người đến, sắc mặt đại biến, vội vàng quỳ rạp xuống đón:

 

“T-Tào đại nhân… cớ gì hạ cố đến hàn xá này…”

 

Hắn quay đầu, thấp giọng quát phu nhân đang ôm bụng một bên:

 

“Ngu ngốc, đây là Tào đại nhân, sủng thần bên cạnh Thánh thượng đấy!”

 

— Người bên cạnh Thánh thượng?

 

Kẻ đến mặt mày nghiêm nghị, hoàn toàn không thèm để ý đến lời của họ,

 

bước thẳng đến trước mặt Cố Nghệ,

 

cúi người hành lễ:

 

“Tam điện hạ, mọi việc đã thu xếp ổn thỏa.”