Cố Nghệ bình thản đón lấy từ tay hắn một khối ngọc bài tượng trưng cho thân phận Hoàng tử.
Cố viên ngoại c.h.ế.t lặng, đôi mắt như muốn nứt toác.
Hắn run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào Cố Nghệ:
“Ngươi… sao có thể là Tam hoàng tử điện hạ…”
“Ngươi tuyệt đối không phải! Ngươi chẳng qua chỉ là đứa con hoang của tiện tỳ kia!”
“Chẳng lẽ… tiện nhân đó từng hầu hạ Hoàng thượng sao?”
Ngay lập tức, Tào đại nhân bên cạnh Cố Nghệ rút kiếm,
mũi kiếm lạnh băng kê sát vào cổ Cố viên ngoại.
Hắn im lặng, chờ Cố Nghệ quyết đoán.
Cố viên ngoại hoảng hồn, lập tức ngã quỵ trên đất,
biết mình không còn đường lui, hắn liều mạng tru tréo:
“Thầy bói hại ta! Rõ ràng hắn mệnh hợp náo động, tĩnh lặng mới khắc hắn. Lại thêm viện hắn ở phong thủy xấu, sao hắn vẫn sống đến giờ! Lại còn thành Tam hoàng tử!”
“Ta phì!”
— Thì ra, ngày ấy tìm người yên tĩnh hầu hạ Cố Nghệ, chính là muốn hại hắn.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Tiếc thay, thầy bói đoán sai.
Hoặc đúng hơn, hắn vốn không phải Cố Nghệ.
Số mệnh sao có thể giống với Cố Nghệ thật?
Đám hạ nhân trong phủ đều sợ c.h.ế.t cứng người.
Chân ta cũng mềm nhũn.
Cái người Tam lang quân bệnh yếu,
người từng chê ta vụng về nhưng dạy ta học chữ — Cố Nghệ,
lại chính là Tam hoàng tử đương triều – Thẩm Khước.
Ta ngơ ngác nhìn Cố Nghệ — không, hẳn phải gọi hắn là Thẩm Khước.
Hắn đến Cố gia, không phải để dưỡng bệnh,
mà là để đòi mạng.
Lớp bệnh trạng trên gương mặt hắn lập tức tan biến,
thay thế bằng —
uy nghi cùng lạnh lùng bẩm sinh của bậc đứng trên muôn người.
Tất cả trước kia chỉ là giả trang.
Hắn vốn không bệnh yếu,
và càng không thèm để ý đến chút tình phụ tử ít ỏi từ Cố viên ngoại.
Ta cố gắng thu mình lại,
lặng lẽ lùi một bước.
Nhưng bị Thẩm Khước tinh mắt phát hiện.
Hắn nắm chặt vạt áo ta, kéo mạnh.
Hắn đá vào người Cố viên ngoại đang nằm dưới đất.
Cố viên ngoại hoảng loạn bò đến, toan kéo áo hắn, nhưng còn chưa chạm đến vạt áo đã bị hất đi.
Hắn dập đầu cầu xin:
“Hôm nay là sinh thần của A Nghệ, ngài đã chiếm lấy thân phận hắn, thì nên tránh đi ngày sinh thần này chứ, điện hạ!”
Thẩm Khước khẽ cười lạnh:
“Cố Nghệ thật hẳn đang rất vui mừng, bởi vì, ngươi sắp xuống đó bầu bạn với hắn rồi.”
“Hắn đợi ngươi. Đợi lâu lắm rồi.”
“Chọn hôm nay, chính là sự an ủi duy nhất cho hắn.”
“Nhưng… nhưng cho dù là Hoàng thượng, cũng chẳng thể tùy tiện can thiệp chuyện nhà người khác! Ngài tuy là Hoàng tử, nhưng ẩn mình trong phủ ta ngần ấy năm, ý đồ bất chính!”
Thẩm Khước khẽ cười:
“Cố gia các ngươi có phải nơi tốt lành gì đâu.”
“Vì sao ta ở đây ngần ấy năm, trong lòng ngươi rõ nhất.”
“Ta mất sáu năm để lần ra toàn bộ gốc rễ của ngươi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Trang trại ngoài thành… không cần ta nói thêm chứ?”
Cố viên ngoại hoàn toàn sụp đổ, ánh mắt trống rỗng run rẩy.
Thẩm Khước chẳng thèm nhìn hắn lần thứ hai.
Hắn quay sang, ra lệnh cho người đàn ông dẫn đầu:
“Cố gia mưu nghịch, tư tàng binh giáp, chứng cứ xác thực.”
Giọng hắn không lớn, nhưng rõ ràng truyền đến tai từng người:
“Toàn phủ — không để sót một ai.”
Giọng Thẩm Khước không mang một tia nhiệt độ, như thể chỉ đang nói chuyện thường ngày.
Cố viên ngoại bỗng quay sang nhìn ta, cười ha hả điên dại:
“Ra là ngươi quan tâm đến con nhãi câm này! Tiếc thay, tiếc thay!”
“Con nhãi câm, chẳng mấy chốc là mất mạng thôi!”
Thẩm Khước khựng lại.
Hắn giật lấy thanh kiếm của cấm vệ bên cạnh,
cúi xuống, mũi kiếm lạnh như băng chạm vào cổ Cố viên ngoại.
“Nói! Từng chữ từng chữ cho rõ!”
Ta? Ta sẽ c.h.ế.t ư?
Cố viên ngoại đã chẳng còn gì để mất,
liền xổ toẹt ra hết:
“Thẩm Khước ơi Thẩm Khước, con nhãi câm này, đã bị ta hạ độc từ lâu rồi! Không tin, ngươi hỏi thử xem, mỗi tháng đến ngày đàn bà, có phải đau đến run rẩy không?”
“Vẫn là phu nhân ta nhìn xa trông rộng, sợ ngươi giống mẹ ngươi – tiện nhân ấy – sinh lòng nặng tình. Lo con nhãi câm này ở cạnh ngươi lâu ngày ngươi sinh ý tứ, nên đã hạ độc nó để khống chế ngươi. Quả nhiên…”
“Ha ha ha ha ha…”
Ta chợt mọi thứ đều sáng tỏ.
Trong viện của Thẩm Khước, ta sống yên ổn, ăn uống đầy đủ,
vì sao mỗi tháng đến ngày đó vẫn đau đến c.h.ế.t đi sống lại, lăn lộn trên giường?
Mỗi lần, ta chẳng dám kể rõ với hắn.
Uống thuốc cũng chẳng đỡ là bao.
Không ngờ, lại là trúng độc.
Lưỡi kiếm trong tay Thẩm Khước từng tấc từng tấc ép sâu vào cổ Cố viên ngoại.
Cố phu nhân bỗng phá lên cười:
“Thả ta cùng phu quân ta ra! Nếu không thì con nhãi câm này cũng đừng hòng sống! Chỉ có ta mới có giải dược!”
Thẩm Khước cười khẽ:
“Ta ghét nhất kẻ dám uy h.i.ế.p ta.”
“Tha các ngươi? Nằm mơ.”
“Giết!”
Hai người trợn mắt ngã xuống, m.á.u loang đất.
Cơn đau những ngày đó như ùa về trong tâm trí ta.
Ta biết, độc trong người ta không còn cứu được.
Cũng phải thôi, Thẩm Khước là Tam hoàng tử tôn quý, ẩn nhẫn sáu năm,
sao có thể vì một tỳ nữ nhỏ bé mà thả cọp về rừng?
Máu b.ắ.n vương trên mặt hắn.
Hắn kéo mạnh cánh tay ta, lôi thẳng ta ra hậu viện.
Ta bị hắn lôi đi suốt, mà tiếng khóc than, tiếng cầu xin, tiếng kiếm đ.â.m vào thịt, trộn lẫn vào nhau, ta vẫn nghe thấy rõ.
Cả Cố phủ giăng đèn đỏ, nay đỏ đến chói mắt.
Ta co rút nơi góc, cả người run lẩy bẩy như chiếc lá rụng giữa gió.
Ta nghĩ, mình c.h.ế.t chắc rồi.
Cố Nghệ — không, Thẩm Khước khụy xuống,
đôi mắt hắn nhìn thẳng vào ta.
Đôi mắt từng dạy ta học chữ, bấm bàn tính,
giờ đây lạnh băng, không chút nhiệt độ.