Tôi há miệng, ăn luôn quả dâu tây mà cậu em trai kia đưa đến, cả phòng lập tức đổ dồn ánh mắt về phía tôi.
Tôi ung dung rút khăn giấy lau tay, sau đó nhướng mày nhìn mười cậu trai trẻ xung quanh, cất giọng vui vẻ:
"Đây là anh Trì, mọi người nào, nâng ly chúc mừng một cái đi! Hôm nay mọi chi tiêu... Trì tổng bao trọn."
Trì Yến mặt lạnh như tiền, bước tới trước mặt tôi, quay sang cậu em bên cạnh buông một câu chán ghét:
"Cút."
Anh ta không kiên nhẫn đoạt lấy điếu thuốc trên tay tôi, dập tắt trong gạt tàn.
Khẽ thở dài, giọng lạnh lùng:
"Minh Thư, anh đến đây đơn thuần là để bàn công việc."
Tôi nhướng mày, khẽ cười:
"Tôi đến đây đơn thuần là để tìm niềm vui."
"Loại niềm vui này?" Trì Yến siết giọng.
"Đúng thế. Thích một người thật sự rất mệt, nên tôi chọn thích mười người. Mở rộng tầm nhìn, lòng người tự nhiên cũng thoáng hơn."
Tôi vỗ nhẹ lên vai anh ta, môi khẽ cong lên:
"Hồi đó là tôi nông cạn, không hiểu được niềm vui của anh. Bây giờ hiểu rồi~"
Từ nhỏ, Trì Yến luôn là hình mẫu lý tưởng của bao cô gái. Nhà giàu, đẹp trai, khí chất tổng tài. Từ bé, ba mẹ anh ta đã gọi tôi là "con dâu tương lai", tôi cũng là bạn gái duy nhất anh từng công khai.
Nhưng bên cạnh anh ta, người mập mờ theo đuổi chưa từng thiếu. Có vẻ anh cũng rất hưởng thụ việc đó.
May mà tôi đã sớm tỉnh táo, dừng lại đúng lúc. Có điều mấy hành động dạo này của anh ta, tôi thật sự không hiểu nổi.
Lúc tôi đeo bám thì thờ ơ chẳng ngó, giờ tôi đá rồi thì lại ám như hồn ma. Đúng là mất rồi mới thấy tiếc ha?
Tôi bực mình lấy thêm một điếu thuốc, vừa đưa lên môi đã lại bị Trì Yến giật mất.
Đột nhiên, anh ta đứng bật dậy, kéo tay tôi lôi ra ngoài hành lang. Ánh mắt anh ta sâu như vực, giọng lạnh lùng, thấp thoáng lửa giận:
"Minh Thư, em còn định giận dỗi đến bao giờ nữa? Anh biết năm đó là anh có lỗi nhưng ba năm nay anh không hề dây dưa với ai hết."
Tôi cười khẩy, giọng nhàn nhạt:
"Anh nghĩ nhiều rồi, Trì Yến. Yêu đương chẳng phải chỉ để thất vọng, để đau lòng, để mất ngủ ba bốn ngày liên tục à? Đã chia tay thì là chia tay, tôi đi đường tôi, anh đi cầu độc mộc của anh."
Anh ta siết c.h.ặ.t t.a.y tôi, cao lớn áp sát:
"Ba năm rồi, em thật sự chưa từng nghiêm túc với ai hết đúng không? Em chơi bời như vậy chẳng phải chỉ để trả thù anh? Anh thề đấy, anh hối hận rồi. Thế đủ chưa?!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Quất Tử
Tôi vùng tay muốn thoát khỏi, anh lại càng nắm chặt hơn. Tôi tức giận hét:
"Trì Yến! Ba năm trước, tôi đi là vì hết tình cảm rồi!"
Trì Yến khẽ cười, đôi môi mím lại đầy giễu cợt:
"Hừ... Kỷ Minh Thư, em đừng có mơ. Đời này, em mãi mãi là của anh."
Gương mặt anh ta tiến sát đến, tôi vừa nhìn đã biết anh định làm gì, liền nghiêng đầu tránh né.
Anh khẽ cười, mỉa mai:
"Sao? Giờ không cho hôn nữa à? Nếu năm đó em không bỏ trốn, thì giờ chúng ta có khi đã có con rồi."
Tôi lùi, anh tiến. Tôi lại lùi, anh lại bước tới. Như thể tôi là con mồi anh đã sớm khoanh vùng, chỉ đợi giờ bắt lấy.
Cho đến khi một giọng nói trầm thấp, lạnh như nước đá, đột ngột vang lên:
"Kỷ Minh Thư."
Giang Vân Kỳ lặng lẽ đứng dưới ánh đèn đường, bóng dáng thẳng tắp kéo dài thành một đường lạnh lẽo.
Tôi nhân cơ hội Trì Yến khựng lại, lập tức giật tay, thoát khỏi anh ta.
"Minh Thư, cậu ta là ai?"
Tôi sải bước đi đến bên Giang Vân Kỳ, cười một cái rất tự nhiên:
"Đừng hiểu lầm, không phải bạn bình thường đâu~"
"Tình nhân nhỏ hơi dính người, chịu thôi~"
Tôi kéo tay Giang Vân Kỳ, xoay người rời đi, điệu bộ vô cùng ngạo nghễ.
Cậu ấy không nói gì, để tôi dắt tay đi trong gió đầu thu. Tôi rùng mình một cái, cậu ấy nhận ra liền buông tay, cởi áo khoác khoác lên người tôi.
Chiếc áo vẫn còn ấm, mang theo hương thơm dịu nhẹ của cậu.
Ngay khi tôi còn đang bối rối, bàn tay đã bị cậu nắm lại, ấm áp mà vững chắc. Không nói một lời, Giang Vân Kỳ cứ thế dắt tôi bước vào một cửa hàng tiện lợi.
Tôi hơi nghi hoặc. Tên này lại định giở trò gì nữa?
Vừa định mắng thì cậu đã cúi người, mở tủ lạnh, rút ra một lon... sữa bò bé trai.
Không thèm ngó mấy hộp bao cao su đủ màu bên quầy, cậu đi thẳng ra quầy tính tiền.
Cậu bật nắp, đưa cho tôi. Tôi cầm trong tay, là loại có thể hâm nóng.
Uống một ngụm, ngọt đến tận tim.