Lên Nhầm Giường Được Người Như Ý

Chương 5



Cuối cùng, Giang Vân Kỳ dừng lại trước một chiếc Ducati đen bóng. Ngoại hình vừa ngầu, lại vừa lòe loẹt đến đáng ghét.

Cậu ta bước dài một chân, ngồi lên yên xe, quay đầu nhìn tôi, giọng thản nhiên:

"Lên xe."

Tôi vừa nhấc chân định ngồi vào yên sau thì Giang Vân Kỳ lại nói:

"Ngồi đằng trước. Không muốn bị cảm nữa thì giúp em chắn gió."

Tôi: ...

Còn chưa kịp phản ứng, cậu đã mượn lực kéo tôi lên xe, không cho tôi bất kỳ cơ hội nào để từ chối.

Lực cũng mạnh thật, tôi suýt nữa thì làm rớt lon sữa bò nhỏ trong tay.

Bỗng nhiên, lon sữa bị cậu giật mất. Tiếp theo đó, tôi nghe rõ hai tiếng "ừng ực" sát sau tai, vô cùng rõ ràng.

Rồi cậu ta vung tay, lon sữa quay một vòng trên không, chuẩn xác rơi vào thùng rác ven đường như một cú ném ba điểm đẹp mắt.

"Nhà chị ở đâu?" Giọng cậu vang lên bên tai.

Gió lùa ào ào, tiếng pô xe xé gió vang dội, chiếc mô tô phóng vun vút trong màn đêm yên tĩnh.

Cảm giác ấy khiến tôi như quay về thời niên thiếu nổi loạn, những năm tháng học trò bồng bột. Tôi có chút lâng lâng... chắc do sữa uống hơi nhiều.

Mãi đến khi xe dừng trước chung cư nhà tôi, tôi mới tỉnh táo trở lại.

"Cảm ơn, tiền xe bao nhiêu tôi chuyển cho."

Tôi khách khí mở lời, cố giữ khoảng cách.

Giang Vân Kỳ bất chợt bật cười, trong giọng nói mang theo một chút bất lực:

"Chị gái đúng là trở mặt còn nhanh hơn lật sách."

Tôi lập tức thu lại ý cười, nhìn thẳng vào cậu với vẻ mặt nghiêm túc:

"Giang Vân Kỳ, cậu thích tôi à?"

Cậu không trả lời mà hỏi ngược lại:

"Chị thấy sao?"

"Được, vậy để tôi nói rõ ràng, cậu không nằm trong phạm vi lựa chọn của tôi."

Tôi thích kiểu tình yêu ngang tài ngang sức, cái tôi theo đuổi là cảm giác chinh phục, không phải rung động.

Đạo của kẻ đào hoa, là phải biết điểm dừng. Em trai thì quá non, tôi thực sự không xuống tay được.

Giang Vân Kỳ cười nhẹ, ánh mắt ẩn giấu một tia sắc lạnh:

"Vậy ai mới nằm trong phạm vi lựa chọn? Là anh em? Hay tên đàn ông kia?"

"Tóm lại không phải cậu." Tôi đáp gọn. "Mười tám, mười chín tuổi yêu một người là chuyện bình thường. Nhưng tôi không có thời gian chơi mấy trò trẻ con."

Tôi nghiêm túc nhìn cậu. Ánh mắt thiếu niên luôn mang theo một tia cố chấp, khiến người khác khó mà dứt khoát.

"Tôi ba phút là chán. Không chuyên tâm, không nghiêm túc, càng không có trách nhiệm. Cậu nên tìm người phù hợp với mình, ví dụ như kiểu Minh Tây ấy - hiền lành, trong sáng, đơn giản."

Cậu khẽ nhếch môi: "Em không thích đồ ngốc."

"Cậu nói ai ngốc hả?!" Tính nóng tôi nổi lên. "Tóm lại, không có cửa!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Giang Vân Kỳ vẫn nhìn tôi, ánh mắt đầy chắc chắn:

Quất Tử

"Chưa thử thì sao chị biết không có cửa?"

Ha, tôi đây là một nữ vương nắm quyền bảy biển, chẳng lẽ lại bị một nhóc con đẩy lùi? Tôi khẽ cong ngón tay, ngoắc cậu ta:

"Lại đây, tôi  nói cho cậu biết."

Cậu từ từ tiến lại gần.

Tôi cười nhẹ: "Gần thêm chút nữa~"

Cậu lại tiến thêm một bước.

"Cúi đầu." Tôi ra lệnh khẽ khàng.

Cậu nghe lời cúi xuống, mắt đối mắt.

Tôi không né tránh, chỉ thẳng thắn nhìn cậu, cố ý đếm thầm mười giây trong đầu. Cho đến khi vành tai cậu hơi đỏ lên, ánh mắt bắt đầu d.a.o động bất an.

"Cậu có nghe về định luật đối mắt mười giây giữa nam và nữ chưa?"

Tôi giơ cổ tay, đưa mặt đồng hồ thông minh iWatch lên trước mặt cậu:

"Nhịp tim: 80. Với cậu, tôi chẳng cảm thấy gì hết."

Tôi khẽ cười một tiếng, xoay người định rời đi. Nhưng Giang Vân Kỳ lại đột ngột kéo tôi lại, rồi cúi đầu hôn lên môi tôi.

Không giống với đêm hôm đó, một màn hiểu lầm trong cơn say. Lần này, tôi tỉnh táo hơn bao giờ hết.

Khi tôi đỏ mặt, đối diện với ánh mắt nóng bỏng của thiếu niên trước mặt, giọng nói trầm thấp xen lẫn từ tính vang lên bên tai:

"Bây giờ thì sao? Vẫn không có cảm giác à?"

Tôi thở dốc, cảm nhận rõ rệt luồng tình cảm mãnh liệt đang tuôn trào từ người cậu:

"Hình như... có một chút..."

"Chỉ một chút?"

Cậu lại tiếp tục...

Tôi bị mê hoặc mất rồi.

( Truyện được dịch bởi Quất Tử, chỉ được đăng tải trên MonkeyD, Mọt truyện và kênh youtube Quất Tử Audio )

Tôi chẳng nhớ mình đã lên nhà kiểu gì. Chỉ nhớ, đến đoạn thang máy dừng, đầu óc mới tỉnh lại chút, tôi hỏi:

"Thế đồ đâu?"

Cậu trả lời thản nhiên:

"Không có."

Tôi nổi cáu: "Cậu đến cửa hàng tiện lợi chỉ mua sữa bò, giả vờ cái gì mà trong sáng chứ?"

Giang Vân Kỳ ấm ức: "Chẳng phải chị có sẵn ở nhà à?"

Tôi tức giận hét lên: "Tôi đâu có dẫn đàn ông về nhà bao giờ!"

Tuyệt thật. Nhìn tôi lúc này chẳng khác nào một bà chị đói khát mất kiểm soát.

Cậu thì nhỏ giọng: "Em... em đi vệ sinh chút."

Tôi chửi thầm trong bụng, leo lên giường đắp chăn ngủ trước. Không biết cậu ta quay lại lúc nào, chỉ biết tôi ngủ mất tiêu rồi.