1
Trước khi đến hầu phủ, ta tự tin vô cùng.
Dù sao thì ta cũng là mỹ nhân bậc nhất trấn Thanh Thuỷ.
Muốn câu dẫn một vị thiếu gia trong hầu phủ làm thiếp, chẳng phải chuyện khó.
Vì việc này, ta còn tới đạo quán ngoài thành xin một quẻ.
Thượng thượng chiêu!
Các sư phụ trong quán đều nói, sau này ta tất sẽ phú quý phi phàm.
Ta rời trấn Thanh Thuỷ là giấu cha mẹ mà đi.
Ta không muốn gả cho con nhà thợ rèn, hay thiếu gia tiệm may.
Đã lấy chồng, phải lấy công tử quyền quý muôn người có một!
Dù là làm thiếp, ta cũng cam lòng!
Nếu nói có điều gì không nỡ khi đi làm thiếp.
Thì chỉ có Phó Thời Diễn, người sống quanh năm dưỡng bệnh trong đạo quán.
Ta và hắn dây dưa không rõ, tuy chưa từng định thân.
Nhưng khi ta uống trà, dùng chính chén trà của hắn, chỉ cho ta dùng.
Ban đêm hắn ngủ, ta đưa gối tới, còn có hương tóc thoảng trên đó.
Phấn son ta thoa trên mặt, là hắn nhờ người mang từ kinh thành về.
Túi hương buộc bên hông hắn, là ta lựa gấm lành may từng đường kim mũi chỉ.
Nhưng dù có luyến tiếc, cũng phải buông bỏ.
Ta nào thể gả cho một đạo sĩ yếu đuối không danh không phận?
Phó Thời Diễn tay trắng, mai sau thành thân rồi thì ở đâu? Ăn gì?
Chẳng lẽ để ta phơi mặt ngoài chợ, làm nữ tử bán rượu mưu sinh?
Cuộc sống ấy, nghĩ thôi đã thấy đáng sợ.
Trước lúc đi, ta gặp Phó Thời Diễn một lần cuối.
Ta sửa soạn tỉ mỉ, mặc váy hắn từng mua cho ta.
Chất vải cực kỳ tốt.
Áo váy màu phấn đào ôm lấy eo ta thướt tha mảnh dẻ.
Trước khi ra khỏi cửa, ta còn soi gương chỉnh lại yếm, kéo xuống thấp một chút.
Phó Thời Diễn đến đình trên núi sớm hơn ta một bước.
Hắn mặc một bộ thanh sam cũ mới lẫn lộn, nhưng dáng vẻ thì siêu phàm thoát tục.
Ta bước đến gần, bĩu môi chê bai:
"Lại mặc cái bộ nghèo rớt mồng tơi này! Chưa nghe câu 'Phật cần vàng, người cần y phục' à? Diện mạo này, làm sao nhà quyền quý chịu tìm ngươi xem quẻ, cầu phúc đây?"
Ta lấy từ bọc hành lý ra bộ áo mới may cho hắn, đem ướm thử lên người.
Không tồi, vừa vặn lắm.
Vải này đắt, ta không mua nổi.
Hồng Trần Vô Định
Nhưng thiếu gia mặt rỗ ở tiệm may thích ta, ta dỗ hắn tặng cho.
Dù sao ta sắp đi rồi, nợ nần hắn cũng chẳng đòi được.
Phó Thời Diễn thấy tai ta trống trơn, nhíu mày hỏi:
"Áo này là nàng đem khuyên tai đi cầm để mua?"
Khuyên tai là ta đã cầm, là quà sinh thần năm ngoái hắn tặng ta.
Không ngờ đáng giá đến mười lượng bạc.
Chỉ là, ta phải lấy đó làm lộ phí.
Ta ấp úng dối hắn: "Chỉ cầm được ba lượng thôi!"
Ta chia cho hắn một lượng, dặn dò: "Đừng cả ngày chép kinh nữa, hại mắt."
Không cần mua áo, son phấn, trâm vòng cho ta nữa.
Hắn tự nuôi thân mình là đủ rồi.
Phó Thời Diễn cầm một lượng bạc, thở dài:
"Trần Kiều Kiều, nàng có biết đôi khuyên tai đó đáng giá bao nhiêu không?"
Tim ta bỗng đập lỡ một nhịp, chẳng lẽ hắn biết ta giấu đi bảy lượng?
Ta tuyệt đối không thể đưa hết cho hắn, còn phải giữ lại làm lộ phí mà!
Sợ hắn truy hỏi đến cùng, ta hoảng loạn, ôm lấy cổ hắn hôn luôn.
Gió núi thổi lạnh buốt thân, mà tim ta lại nóng hổi.
Phó Thời Diễn vốn là người lãnh đạm ít nói.
Vậy mà khi ta dán lại gần, hắn lại không chút do dự mà siết eo ta.
Trong lòng ta thầm rủa một câu.
Thì ra là kẻ giả thanh cao!
Không biết đã hôn bao lâu, hắn mới chịu buông ra.
Son trên môi ta đều bị hắn l.i.ế.m sạch.
Trời đã ngả tối, ta đành phải rời đi.
Lần này, ta không để hắn tiễn.
Đi được một quãng, quay đầu lại, vẫn thấy hắn đang dõi mắt nhìn theo.
Ta nghĩ bụng, biệt ly lần này, e là kiếp này khó gặp lại.
Phó Thời Diễn, mong chàng vạn sự bình an.
2
Ta như nguyện ý tiến được vào hầu phủ.
Cô cô mới mang thai hơn một tháng, thấy ta đến thì thái độ chẳng mấy mặn mà.
Khi ta mười tuổi, cô cô đã xuất giá, tám năm chẳng gặp, ta cũng không trách người không thân thiết.
Gặp người, ta liền lấy giày tất làm cho đứa nhỏ ra đưa.
Cô cô tựa trên giường, cũng chẳng đưa tay nhận, chỉ bảo nha hoàn đem bỏ vào rương.
Ta không để tâm đến sự lạnh nhạt ấy, vẫn ân cần hầu trà.
Cô cô thấy ta như vậy, mới lộ ra một nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia nhạt nhòa, chẳng hề chạm tới đáy mắt.
Người thở dài: "Thấy bộ dạng mặt dày này của ngươi, ta liền nhớ khi xưa mình vào hầu phủ, liền vin lấy vị tẩu tẩu tiếng tăm lừng lẫy khắp ba nghìn dặm, mặc cho người ta chê cười, cũng quyết tâm ở lại."
Ta đỡ cô cô ngồi dậy, đặt thêm một chiếc gối phía sau lưng, cũng cười đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Khi ở nhà, hàng xóm đều nói ta và cô cô giống nhau, nhưng theo ta thấy, ta chỉ được ba phần nhan sắc của cô cô mà thôi."
Cô cô nhìn ta, đưa tay khẽ vuốt mặt ta.
Hồi lâu mới nói:
"Năm ta rời nhà, ngươi mới mười tuổi, khóc lóc cầu ta đừng đi, còn nhét cả ba mươi văn tiền mình tích góp được vào tay ta. Kiều Kiều, ta giữ ngươi năm tháng. Năm tháng sau, nếu ở lại được, đó là phúc phận của ngươi. Nếu không, ta sẽ lập tức đưa ngươi về."
Năm tháng, là để định đoạt cả đời ta.
Là phú quý vẻ vang một bước lên trời, hay là ủ rũ trở về gả cho kẻ chân lấm tay bùn, tất cả tùy vào bản lĩnh.
Cô cô cả ngày đóng cửa dưỡng thai, chẳng giúp được gì cho ta.
Ta dựa vào tay nghề nấu nướng, kết thân được với nhị tiểu thư hầu phủ.
Nàng là ái nữ được hầu phu nhân nâng niu trong tay.
Chỉ là tính tình khó chiều, chẳng ai muốn gần gũi.
Mặc kệ nàng nói lời chua ngoa thế nào, ta vẫn mỉm cười ứng đối.
Ngày ngày hao tâm nghĩ cách làm món ngon đưa tới lấy lòng.
Cứ thế kiên trì hơn một tháng.
Nhị tiểu thư ăn món canh đậu phụ ta nấu, bỗng ném cho ta một túi bạc.
Nàng chán chường bảo: "Cho bản tiểu thư dùng chút nguyên liệu ngon! Suốt ngày chỉ đậu phụ với rau xanh, tài nghệ nấu nướng có hay mấy cũng bị phí hoài."
Ta cầm bạc, chân thành cười: "Nhị tiểu thư là thương ta không có bạc dùng đó thôi."
Nhị tiểu thư trừng mắt: "Ta mới không thương ngươi! Đừng tưởng ta không biết ngươi toan tính điều gì!"
Mắng thì mắng, nhưng ăn cơm ta nấu lâu ngày, nàng cũng chỉ điểm cho đôi chút.
Nàng hạ giọng nói:
"Đại ca ta là người sẽ kế thừa tước vị, mẫu thân quản chặt, hễ ai trêu chọc nha hoàn của hắn đều không có kết cục tốt, ngươi đừng có mơ. Nhị ca thì một lòng khoa cử, khúc gỗ còn hơn, ngươi bám cũng vô ích. Chỉ có tam ca từ nhỏ đã phong lưu đa tình, với xuất thân như ngươi, làm thiếp cho hắn cũng có đôi phần hy vọng."
Nói đến tam công tử, nhị tiểu thư lại tỏ ra khinh thường.
Quy củ hầu phủ nghiêm ngặt.
Ta ở hậu viện, chẳng dễ gặp các công tử.
Nhị tiểu thư liền bảo:
"Ngươi tới tìm tứ muội ta, mấy hôm nay tam ca dạy nó đọc sách, ngày nào cũng gặp."
Được lời chỉ điểm của nhị tiểu thư, ta tìm cách lấy lòng tứ tiểu thư.
Tứ tiểu thư vừa tròn tám tuổi, còn ngây thơ hồn nhiên.
Ta hao tâm tốn sức làm mấy món đồ chơi, mới khiến nàng mở lòng với ta.
Nàng cười khúc khích:
"Ta biết ngươi tới đây vì chuyện gì, nhị tỷ ta nói rồi. Tam ca mấy hôm nay ở Cảnh viên dưỡng bệnh, chẳng dễ gặp. Nhưng ta có cách, ngươi giả làm nha hoàn lẻn vào."
Tứ tiểu thư cũng là người tốt, thật sự giúp ta vào Cảnh viên làm nha hoàn.
Ai ngờ, mọi chuyện vốn đang thuận lợi, mà ta lại chẳng ngờ, lại một lần nữa gặp Phó Thời Diễn.
3
Cô cô cho ta thời hạn năm tháng.
Việc thu xếp và mở đường đã tốn mất không ít thời gian.
Chờ đến khi ta được vào hầu hạ tam công tử, thì chỉ còn chưa đầy bốn tháng.
Tam công tử lúc nào cũng tươi cười rạng rỡ, lần đầu gặp hắn, ta đã căng thẳng đánh rơi chén trà.
Luống cuống nhặt mảnh sứ vỡ.
Đã quỳ xuống rồi, ta dứt khoát làm liều, tự cắt tay mình rướm máu.
Tam công tử nghe tiếng ta kêu lên, liền vội vã bước tới.
Thấy tay ta m.á.u me be bét, hắn lập tức ấn ta ngồi xuống ghế.
Ta nhìn tam công tử vội vàng lục lọi hòm thuốc, vẻ mặt rất sốt ruột.
Trong lòng ta thầm nghĩ, quả nhiên giống lời nhị tiểu thư nói.
Tam công tử này là hạng phong lưu thấy sắc nảy lòng.
Mới gặp một lần đã đối xử với ta nồng nhiệt như vậy.
Thời gian không còn nhiều.
Ta liều thôi!
Tam công tử rắc thuốc bột lên ngón tay ta, cau mày bảo:
"Tay ngươi dạo này đừng để dính nước, nếu không vết thương mưng mủ là sẽ để lại sẹo. Hồi trước ngươi..."
Hắn nói đến đây thì bỗng dừng lại.
Ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt ngập tràn ôn nhu.
Nhanh đến vậy sao!
Dù ta mặt dày đã chuẩn bị tâm lý, cũng đâu có nghĩ sẽ nhất kiến chung tình.
Đã diễn đến mức này, tam công tử vào vai rồi, ta cũng đành phải diễn theo thôi.
Ta đỏ mặt khẽ nói: "Nhưng công tử à, thiếp là do tứ tiểu thư sai đến giặt y phục cho người, không dính nước e là không được."
Tam công tử nghe nhắc đến tứ tiểu thư, chẳng rõ vì sao lại khẽ nhíu mày.
Hắn trầm mặc một hồi lâu.
Ta ngẩng đầu nhìn, nhẹ kéo tay áo hắn, dịu giọng hỏi: "Công tử có điều gì phiền muộn chăng?"
Tam công tử cúi đầu nhìn ta, không kìm được mà đưa tay vuốt má ta.
Quả nhiên là thế!
Dáng vẻ ta ngẩng đầu nhìn người vốn đã uyển chuyển dịu dàng.
Trong mắt lại chứa thêm ba phần ôn nhu triền miên, ai cũng khó lòng rời mắt.
Khi trước nếu chọc giận Phó Thời Diễn, ta chỉ cần ngẩng đầu nhìn hắn như vậy, kéo nhẹ tay áo hắn, là hắn hết giận ngay.
Bàn tay tam công tử chạm đến má ta rồi lại kiềm chế thu về.
Từ hôm đó, ta chính thức ở lại Cảnh viên hầu hạ tam công tử.
Y phục của hắn, vẫn là hắn tự giặt.
Việc rót trà dâng nước, cũng một tay hắn làm.
Ngược lại ta như thành tiểu thư trong phòng hắn vậy.
Mỗi ngày chỉ cần đọc sách, luyện chữ bên người.
Ngày gặp lại Phó Thời Diễn, ta đang ôm đàn tỳ bà đi tìm tam công tử.
Thuở xưa ở trấn Thanh Thuỷ, Phó Thời Diễn từng dạy ta đàn tỳ bà.
Ta nghĩ đã đến lúc phải tiến thêm một bước với tam công tử.
Tặc, dùng tài nghệ Phó Thời Diễn dạy để quyến rũ nam nhân khác, trong lòng cũng có chút mâu thuẫn.
Tam công tử ngồi dưới đình uống trà.
Ta chạy đến, ngồi sát bên cạnh.