Hắn lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán ta, mỉm cười bảo:
"Ta đã ngồi đây chờ nàng rồi, nàng chạy vội làm gì?"
Ta nũng nịu đáp: "Thiếp muốn đàn một khúc cho công tử nghe mà."
Ai ngờ hắn chẳng hề ngạc nhiên, chỉ dịu dàng nhìn ta mỉm cười.
Cũng chính lúc đó, Phó Thời Diễn đi tới.
Ta nhìn thấy hắn, đầu óc bỗng trống rỗng.
Theo phản xạ đứng bật dậy, không còn tựa vào tam công tử nữa.
Tam công tử chủ động nắm tay ta, giới thiệu:
"Kiều Kiều, đây là bằng hữu của ta, Phó Thời Diễn."
Hồng Trần Vô Định
Phó Thời Diễn lạnh lùng nhìn ta, không thốt một lời.
Tam công tử khẽ ho một tiếng, có phần lúng túng: "Thời Diễn, nàng ấy chính là Kiều Kiều."
Phó Thời Diễn lúc này mới lên tiếng, giọng mang hàm ý sâu xa:
"Ngươi từ chối hôn sự với phủ Thừa Ân Bá, chọc giận phụ mẫu, bị nhốt trong Cảnh viên hối lỗi. Ta tưởng ngươi sống buồn tẻ nên đến thăm. Nào ngờ ngươi lại phong lưu thế này, quả là tiêu dao."
Ta chỉ còn cách giả bộ e thẹn, nép sau tam công tử.
Cúi đầu, trong lòng ta rối như tơ vò.
Ngày tháng ta còn lại đã chẳng còn nhiều!
Tam công tử vẫn chưa hề ngỏ lời nạp ta làm thiếp.
Nếu ngay lúc này, Phó Thời Diễn hận ta phụ bạc, nói hết chuyện cũ ra.
Khi ấy, ta biết làm sao đây?
Đúng lúc tam công tử vào tiền sảnh lấy đồ.
Chỉ còn ta và Phó Thời Diễn.
Vừa khi hắn đi khỏi, ta liền ôm chầm lấy Phó Thời Diễn, rơi lệ nói:
"Lâu quá không gặp, thiếp rất nhớ chàng. Thiếp rời đi cũng là bất đắc dĩ, chàng đừng giận thiếp được không?"
Phó Thời Diễn đẩy ta ra, ánh mắt lạnh băng nhìn ta.
Ta mặc kệ, ôm lấy hắn khẽ hôn, dỗ dành:
"Thiếp nhất định sẽ cho chàng một lời giải thích, tối nay chàng cứ để cửa, chờ thiếp có được không?"
4
Phải nói rằng, mọi bất hạnh đều bắt đầu từ đêm hôm ấy!
Phó Thời Diễn mặc áo dài màu nguyệt bạch ta từng mua cho hắn, ngồi bên cửa sổ đợi ta.
Khi ấy ta nhìn thấy dáng vẻ cô tịch như trăng thanh gió nhẹ của hắn, lòng ta liền mềm đi mấy phần.
Lúc đến, ta đã hạ quyết tâm, bất kể hắn trách mắng thế nào, ta cũng sẽ nhún nhường dỗ dành hắn trước.
Nào ngờ gặp mặt rồi, Phó Thời Diễn chẳng buông lời khó nghe nào cả.
Trong phòng thắp đèn, ánh sáng dịu dàng.
Trên bàn bày rượu và thức ăn.
Phó Thời Diễn lấy ra một đôi khuyên tai trân châu, đeo cho ta.
Hắn nhìn ta, khẽ giọng nói: "Trần Kiều Kiều, ta không muốn làm lỡ dở tiền đồ của nàng. Chỉ trách nàng đi quá vội, đến cả bình rượu hoa đào ta chôn dưới gốc cây cũng chưa kịp nếm."
Phó Thời Diễn nói như thế, khiến lòng ta càng thêm áy náy.
Ta nhào vào lòng hắn, ôm chặt lấy mà khóc hồi lâu.
Ta cũng chẳng phải hạng nữ nhân đê tiện trời sinh.
Ta cũng là một cô nương biết sĩ diện.
Chỉ là mấy tháng nay, trong hầu phủ ta chịu đủ điều khinh rẻ.
Lấy lòng nhị tiểu thư, tứ tiểu thư.
Nửa thật nửa giả mà quyến rũ tam công tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta cũng có lúc mỏi mệt.
Phó Thời Diễn biết ta nông cạn, ham hư vinh, ở trước mặt hắn không cần phải ngụy trang.
Ta và Phó Thời Diễn cùng ngồi uống rượu.
Hết chén này lại chén khác.
Lúc rời đi, ta vấp chân nơi bậc cửa.
Phó Thời Diễn đỡ lấy ta, thân thể ta ngã vào lòng hắn.
Nhìn khuôn mặt hắn, ta như trúng tà mà cúi đầu hôn lên.
Sau đó, hắn đẩy ta ra, không chịu để ta cởi đai lưng của hắn.
Hai người quấn nhau tới tận giường.
Hắn quay mặt đi, khẽ nói: "Nàng chẳng phải định làm thiếp của người khác sao?"
Làm thiếp, dĩ nhiên là phải làm.
Nhưng tam công tử tiếng xấu lan xa, chẳng biết đã ngủ với bao nhiêu nha hoàn rồi.
Ta quyết dùng thân thể mình để khiến hắn nạp ta làm thiếp, nhưng cũng không cam lòng để hắn chiếm được mà chẳng mất gì.
Ta vốn thân trong trắng, cũng muốn lần đầu của mình dành cho một nam nhân trong trắng như thế.
Thế nên ta dỗ dành, lừa gạt, ngủ với Phó Thời Diễn một đêm.
Nào ngờ việc này, có lần đầu thì có lần thứ hai.
Ban ngày ta hầu hạ tam công tử.
Đêm đến lại lén lút mò đến tìm Phó Thời Diễn.
Lằng nhằng qua lại như thế suốt hơn ba tháng.
Cô cô của ta cũng đã mang thai được năm tháng.
Người mở miệng bảo ta rời phủ, còn cho ta hai mươi lượng bạc.
Ta đã quyết tâm cắt đứt với Phó Thời Diễn, dâng thân thể cho tam công tử.
Ai ngờ vừa gặp lại, Phó Thời Diễn liền ném cho ta một tin sét đánh.
Hắn… mang thai!
Ta dĩ nhiên không tin.
Liền mời một đại phu chờ ở cửa nhỏ.
Chỉ cho phép Phó Thời Diễn đưa cổ tay ra bắt mạch.
Kết quả, đại phu cười tươi nói: "Vị nương tử này đã mang thai được ba tháng rồi, chúc mừng chúc mừng."
Chân ta mềm nhũn, suýt đập đầu vào góc tường mà c.h.ế.t luôn cho rồi.
Ấy vậy mà Phó Thời Diễn xem như chẳng có gì, vẫn thản nhiên uống thuốc an thai.
Không biết từ khi nào bên ngoài bắt đầu mưa, sấm nổ đùng đoàng.
Nam nhân mà cũng có thể mang thai!
Ta đứng không vững, chạm phải ánh mắt của Phó Thời Diễn.
Lòng ta lạnh buốt, nghiến răng nói: "Phó Thời Diễn, đứa nhỏ này không thể giữ, phải phá đi!"
5
Ta đến y quán hẻo lánh nhất phía bắc thành để mua thuốc phá thai.
Trên đường trở về hầu phủ, chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người mơ mơ hồ hồ, bước đi như giẫm vào khoảng không.
Vừa bước vào tiểu viện của cô cô, liền nghe thấy tiếng kêu thê thảm thấu tim gan của người.
Từng chậu, từng chậu nước m.á.u được bưng ra từ trong phòng.
Hầu phu nhân mặt mày nghiêm nghị đứng giữa sân, đang xử trí Lục di nương.
Tiểu nha hoàn hầu hạ cô cô tố cáo: "Nô tỳ thấy rõ ràng! Chính là uống canh sâm lục di nương mang đến, tiểu chủ tử mới đau bụng như vậy!"
Lại có đại phu đến nói, trong bát canh sâm đó có pha thuốc phá thai.
Lục di nương trẻ tuổi xinh đẹp, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hầu phu nhân lập tức gọi người đến, đè nàng xuống ghế dài, vén váy lên mà đánh dữ dội.