Leo Lên Cành Cao

Chương 10



Ta gật đầu thật mạnh: "Sẽ! Nhất định sẽ! Khi ấy chàng nên giữ ta lại!"

 

Hồn phách Phó Thời Diễn như phiêu đãng, thì thào: 

 

"Ta sợ nàng ghét bỏ, chê ta dơ bẩn. Không dám giữ nàng, cũng không thể giữ nàng. Khi ấy ta trôi dạt bên ngoài, trong lòng lo lắng không thể cho nàng tương lai mà nàng mong muốn, sao dám dùng đứa trẻ quái lạ này để ràng buộc nàng?"

 

"Đừng nói nữa, đừng nói nữa."

 

Trong lòng ta mơ hồ cảm thấy, chuyện kia không phải là mộng, mà là thực.

 

Ta ôm chặt Phó Thời Diễn, nói: 

 

"Chàng không phải quái vật! Chàng là người ta yêu! Chàng sẽ bình an vô sự, đứa trẻ cũng sẽ bình an vô sự!"

 

Phó Thời Diễn tựa lên vai ta, nói: "Phải, khác rồi, lần này có nàng bên cạnh ta."

 

Muội muội ở bên ngoài sốt ruột gọi: "Tỷ tỷ! Tỷ phu! Lâm đại phu đến rồi, có thể vào không?"

 

Ta thay Phó Thời Diễn sang y phục nữ tử, đưa đại phu vào phòng.

 

Lâm đại phu liếc nhìn Phó Thời Diễn, búng miệng một tiếng: 

 

"Theo lý thì thánh nữ Vu tộc c.h.ế.t rồi, dòng dõi này của các ngươi lẽ ra đã tuyệt rồi mới phải.”

 

Ông rửa tay sạch sẽ, bắt đầu đỡ đẻ cho Phó Thời Diễn.

 

Ta bịt mắt Phó Thời Diễn, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.

 

Khẩn cầu: "Đại phu, giữ mẹ! Ta muốn giữ mẹ!"

 

Lâm đại phu bĩu môi: "Ngươi cho lão phu nhiều bạc như vậy, chỉ để giữ mẹ? Yên tâm, mẹ con lớn nhỏ, lão phu đều giữ cả!"

 

Từ bụng Phó Thời Diễn lấy ra một bé gái!

 

Nhăn nheo như con mèo con, nhưng tiếng khóc lại vang dội.

 

Lâm đại phu tay chân thành thạo, rất nhanh đã khâu kín bụng Phó Thời Diễn.

 

Ông điềm nhiên nói: "Yên tâm, dòng tộc này của bọn họ, trăm nghìn năm qua đều là nam nhân sinh hài tử, không c.h.ế.t được đâu. Không quá hai tháng, sẽ lại hoạt bát như thường."

 

Đứa bé được quấn trong tã, tóc đen tuyền.

 

Khóc mệt rồi, chu miệng, vô tri vô giác mà ngủ say.

 

Phó Thời Diễn cố chống đỡ tinh thần, nhìn một cái, liền thiếp đi.

 

Lâm đại phu trêu đùa đứa bé một chút, nhét một viên đan dược vào miệng Phó Thời Diễn.

 

Ông nhìn ta vài lần, lại nói: "Nhìn bộ dạng ngây ngô của ngươi, hẳn là nhớ lại chuyện cũ rồi nhỉ. Cũng được, lão đạo kết chút thiện duyên."

 

Lâm đại phu khi rời đi, để lại cho ta một nén hương.

 

Bảo rằng khi nào hoang mang, thì đốt hương này mà tìm lời giải.

 

14 – Chuyện kiếp trước

 

Kiếp trước cũng vậy, ta nhận nhầm Tần Minh Xuyên thành Tam công tử.

 

Tại Cảnh Viên, chúng ta ngày ngày bên nhau mà nảy sinh tình ý.

 

Hầu phu nhân từng đánh ta một trận tàn nhẫn, từ đó ta để lại bệnh căn.

 

Tần Minh Xuyên bị ép cưới thiên kim của phủ Thừa Ân Bá, mượn thế lực của nhạc phụ xin được một chức thực ở ngoài kinh thành.

 

Hắn cũng mang theo ta rời đi.

 

Chúng ta sống bên ngoài tròn sáu năm tình ý mặn nồng, còn sinh được một đứa con.

 

Cho đến khi Hầu phu nhân lâm bệnh, Tần Minh Xuyên đưa ta và con trở về.

 

Chính thất Lý Ngọc Như trông thấy hắn, chỉ lặng lẽ mỉm cười.

 

Nàng chờ hắn suốt sáu năm mà không oán không trách.

 

Hắn mang ta trở lại, Lý Ngọc Như cũng không có chút bất mãn.

 

Tần Minh Xuyên đối với ta là thật lòng, nhưng cái thật lòng ấy lại yếu mềm.

 

Hồng Trần Vô Định

Dưới lời cầu khẩn của Hầu phu nhân, hắn quyết định để lại cho gia tộc một đứa con đích.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Đêm đó, ta ôm đứa con ngồi trong phòng nhìn ngọn nến cháy hết.

 

Ta không thể oán, cũng không dám oán.

 

Làm thiếp, phải có giác ngộ của kẻ làm thiếp.

 

Hôm sau, ta cung kính quỳ dưới đất dâng trà cho Lý Ngọc Như.

 

Tần Minh Xuyên dù sao cũng lớn lên nơi kinh thành, vẫn yêu thích cuộc sống ở đây.

 

Lần này trở về, liền không đi nữa.

 

Lý Ngọc Như đối với ta rất tốt.

 

Ta thấp giọng khom lưng, không dám vượt quá nửa phần.

 

Căn bệnh cũ ở chân tái phát, ta cho người đi thỉnh đại phu.

 

Lại bị Lý Ngọc Như chặn lại trong phòng, lạnh nhạt nói: 

 

“Cứ để đau đi, có những việc, vốn là ngươi phải chịu.”

 

Đúng vậy, vốn là ta phải chịu.

 

Lý Ngọc Như ngoài mặt đối đãi ôn hoà, sau lưng lại làm nhiều chuyện ngấm ngầm.

 

Nàng ta dạy con ta rằng có mẫu thân như ta, ở kinh thành sẽ chẳng thể ngẩng đầu.

 

Vì thế ta cùng nàng ta tranh đấu một phen.

 

Thắng rồi, cũng là thua rồi.

 

Tần Minh Xuyên ôm ta nói: “Nàng nhường nhịn một chút là được, tiền bạc ta sẽ không để nàng thiếu.”

 

Ta cúi đầu không đáp.

 

Chân tình của nam nhân, là thứ rất dễ hao mòn.

 

Hắn có thể đau ta một lần, vì ta làm chủ một lần.

 

Nhưng lần thứ hai, thứ ba... chưa chắc còn được như thế.

 

Lén lút, ta đến quỳ trong phòng Lý Ngọc Như nói: 

 

"Phu nhân tha cho ta một con đường sống, từ nay về sau, ta nguyện nghe theo sai khiến của người."

 

Nàng ta liền cười: “Tấm lòng phu quân treo hết trên người ngươi, ta nào dám làm khó ngươi.”

 

Từ đó về sau, ta dần lạnh nhạt với Tần Minh Xuyên.

 

Hắn ở bên ta không tìm được ấm áp an ủi, liền thường hay qua phòng chính thê.

 

Cuộc sống của ta, quả nhiên dễ thở hơn.

 

Ta thở phào một hơi, nhưng trong lòng vẫn có chút trống rỗng.

 

Nam nhân ấy à, cũng chỉ đến thế.

 

Ta vuốt ve chiếc vòng ngọc bóng loáng trong tay, cũng chẳng cảm thấy cô đơn.

 

Nhưng một đêm nọ.

 

Tần Minh Xuyên say rượu đẩy cửa bước vào.

 

Hắn ôm lấy ta, căm hận nói: "Trần Kiều Kiều! Nàng thật nhẫn tâm! Chỉ để bản thân được yên ổn, lại đẩy ta ra xa từng bước! Ta không cam lòng! Nàng có biết không! Sao nàng không thử níu giữ ta lại chứ!"

 

Nhưng hắn không cam lòng thì có thể thế nào?

 

Lý Ngọc Như là chính thất của hắn.

 

Hầu phu nhân là mẫu thân của hắn.

 

Trong cái đại trạch cao tường ấy, hắn chỉ có thể cúi đầu.

 

Ta cũng rơi lệ.

 

Đêm ấy, hai ta ôm nhau, cùng khóc một trận.

 

Tần Minh Xuyên hôn lên trán ta, nói rằng:

 

"Ngọc Như đã hoài thai, ta cũng coi như đã trả hết nợ với gia tộc. Kiều Kiều, phương Bắc có loạn. Ta sẽ theo thế tử Ninh vương đi bình định phản loạn, lập quân công trở về, từ đó không còn phải dựa dẫm vào nhà nữa."