Leo Lên Cành Cao

Chương 11



Tần Minh Xuyên quả nhiên trở về.

 

Lúc đi thì lành lặn, lúc về lại chỉ còn là một cỗ t.h.i t.h.ể lạnh băng.

 

Hầu phu nhân hận ta thấu xương, đêm ấy lập tức hạ lệnh siết cổ ta.

 

Ta ôm hài tử, sợ hãi vô cùng.

 

Cánh cửa lớn bị người ta mạnh mẽ xông vào.

 

Có một người bước tới, kéo ta dậy từ mặt đất, không nói một lời mà dẫn ta rời đi.

 

Là Phó Thời Diễn.

 

Vị đạo sĩ nghèo bị ta vứt bỏ năm xưa.

 

Hắn nay đã công thành danh toại, trở thành thế tử Ninh vương.

 

Phó Thời Diễn có một ái nữ dung mạo xinh đẹp, tính tình kiêu ngạo.

 

Ai ai cũng biết, thế tử sủng ái nữ nhi như trân bảo trong lòng bàn tay.

 

Đứa nhỏ ấy đứng từ xa nhìn ta hiếu kỳ, ta liền mỉm cười lấy lòng.

 

Hắn cứu ta một mạng, có thể là vì nuốt không trôi mối hận năm xưa, hận ta phụ bạc hắn.

 

Nhưng ta không bận tâm đến điều đó.

 

Tần Minh Xuyên c.h.ế.t rồi, ta phải sống tiếp.

 

Sau ba năm để tang cho Tần Minh Xuyên, ta cùng Phó Thời Diễn lén lút mà sống những ngày mập mờ bất định.

 

Người trong vương phủ đối đãi với ta cực kỳ cung kính, chưa từng có nửa phần khinh bạc.

 

Phó Thời Diễn vẫn như xưa, lạnh nhạt hờ hững.

 

Ta oán hận sự lạnh lùng ấy, hoài niệm sự dịu dàng ân cần của Tần Minh Xuyên.

 

Lén rơi lệ, lại bị Phó Thời Diễn bắt gặp.

 

Hắn nhìn ta chằm chằm.

 

Ta không giấu diếm nữa, liền nói:

 

"Ngươi không thể đối xử dịu dàng với ta một chút sao? Ngày nào cũng mặt lạnh, cứ như ta thiếu ngươi bao nhiêu ngân lượng vậy! Nếu thật sự đã hận ta đến thế, thì đừng chạm vào ta nữa, thả ta đi! Hà tất phải đối xử với ta lạnh lùng như thế!"

 

Về sau nghĩ lại.

 

Có mong đợi thì mới có oán hận.

 

Có oán hận, là vì tình yêu còn m.ô.n.g lung, chưa chắc chắn.

 

Hầu phu nhân dốc hết tất cả mọi thứ để g.i.ế.c ta.

 

Mũi tên kia xuyên thẳng n.g.ự.c ta.

 

Phó Thời Diễn ôm lấy thân thể đẫm m.á.u của ta, toàn thân run rẩy:

 

"Trần Kiều Kiều! Chúng ta sống thêm một đời nữa được không?”

 

Ta khóc không thành tiếng, yếu ớt nói:

 

"Sống thêm một đời, ngươi phải đối xử với ta thật tốt. Mua cho ta những món trang sức đẹp đẽ, ôm ta mà nói những lời dịu dàng. Tuyệt đối không được lạnh lùng nhìn ta rời đi nữa."

 

Phó Thời Diễn nghẹn ngào đáp: "Được, nàng nói thế nào cũng được cả."

 

Hồng Trần Vô Định

15 Ngoại truyện Phó Thời Diễn 

 

Thân thế của ta, quả thật chẳng có gì đáng để khoe khoang.

 

Mẫu thân ta là thánh nữ của Vu tộc, ngây thơ trong sáng, ngay cả tiếng Hán cũng không hiểu tường tận.

 

Một lần cơ duyên trớ trêu, bà cứu được một nam nhân trọng thương, bị người ta hãm hại.

 

Phụ thân ta là Vương gia quyền thế ngập trời.

 

Mai danh ẩn tích mà sống cùng mẫu thân ta, nhưng trong lòng lại không yên, vẫn khát khao quay về tranh đoạt.

 

Dưỡng thương lành lặn, hắn liền quyết tâm hồi kinh, mưu toan đoạt lại tất cả.

 

Mẫu thân dắt ta theo tìm đến, nào ngờ vừa đến nơi đã thấy hắn cưới người khác.

 

Người chỉ lặng lẽ dắt ta quay về.

 

Dùng tính mạng lập xuống huyết chú, nguyền rủa đoạn tuyệt phụ tử, không được c.h.ế.t yên lành.

 

Trước khi lìa đời, người để lại cho ta một bí mật kinh thiên động địa.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Ta kế thừa thể chất Vu tộc, có thể sinh con.

 

Ta ngồi trước mộ người rất lâu, không thể nào tiếp nhận sự thật ấy.

 

Xem lại điển tịch người để lại.

 

Nếu trước tuổi hai mươi không thể sinh nở, ắt sẽ chết.

 

Ta lên đạo quán tu hành, ngày ngày chép kinh, cố ép mình bình tâm, ép bản thân chấp nhận sự thật ấy.

 

Cũng chính khi ấy, gặp được Trần Kiều Kiều, một nữ tử tàn nhẫn.

 

Dung mạo nàng, ở trấn Thanh Thủy nhỏ bé kia, quả là xuất chúng hạng nhất.

 

Da trắng môi đỏ, kiều mỵ rạng ngời.

 

Đôi mắt linh động chỉ chớp một cái, đã khiến bao nam nhân ngây ngẩn.

 

Nàng có những ham muốn nông cạn.

 

Thường hay quỳ trước điện, thành tâm khấn cầu vinh hoa phú quý.

 

Nếu không cầu được phú quý, thì cầu trâm ngọc bích, khuyên tai trân châu.

 

Tóm lại, chưa bao giờ lên hương mà không cầu xin thứ gì.

 

Nàng xin được một quẻ, bắt ta giải.

 

Ánh mắt nhìn ta chẳng hề thuần khiết.

 

Không giống những cô nương khác rụt rè e ấp, mà thẳng thắn, rõ ràng.

 

Gần như viết cả lên mặt, rằng có điều cầu ta.

 

Cầu gì? Một đêm xuân tình?

 

Dung mạo ta, không phải kém cỏi.

 

Ta nghĩ, nếu thật sự phải sinh hài tử cùng ai đó, Trần Kiều Kiều cũng không tệ.

 

Ít nhất, ta không ghét nàng.

 

Nhưng không ngờ, nàng lại chẳng cầu sắc.

 

Lại dây dưa đòi ta dạy chữ, dạy đọc sách, dạy đánh đàn tỳ bà.

 

Ta trốn sau điện, nghe nàng quỳ gối cầu nguyện:

 

"Con dùng bản lĩnh Phó Thời Diễn dạy con, để đi quyến rũ công tử quyền quý. Cầu xin trời cao phù hộ, cho con được toại nguyện."

 

Ta mặt không đổi sắc mà nghe hết.

 

Cũng may, trong lòng chẳng có bao nhiêu tình ý.

 

Ta lạnh nhạt với nàng, nàng cũng chẳng mảy may để tâm.

 

Năm mười tám tuổi, nàng vẫn dây dưa với ta, ngủ với ta xong liền lặng lẽ rời đi.

 

Ta nghĩ, vậy cũng tốt.

 

Một mình sinh hạ hài tử, không biết từ khi nào, trong lòng ta đã hận nàng thấu xương.

 

Ta chịu khổ biết bao.

 

Còn nàng thì ung dung tự tại cùng Tần Minh Xuyên, tiêu d.a.o ngoài chốn hồng trần.

 

Nàng hồi kinh, ta trông thấy nàng cùng Tần Minh Xuyên lựa chọn trang sức trong tiệm.

 

Nhiều năm không gặp, nàng cuối cùng cũng toại nguyện.

 

Y phục là gấm vóc, trên người là vàng ngọc châu báu.

 

Về phủ, ta nhìn con gái mình, đôi mắt ấy giống Trần Kiều Kiều như đúc.

 

Đêm ấy nằm trằn trọc không ngủ được, tức đến phát run.

 

Ngẫm tới ngẫm lui, mới tìm ra được căn nguyên của cơn giận ấy.

 

Hóa ra, ta chưa từng quên được nàng!

 

Tần Minh Xuyên c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t là đáng!

 

Ta đưa Trần Kiều Kiều trở về.

 

Nhìn nàng dè dặt bảo vệ nhi tử, từ xa lặng lẽ nhìn ái nữ của ta.

 

Trong lòng ta lại dâng tràn oán hận, đến cả sắc mặt cũng không muốn dành cho nàng.

 

Cho đến khi nàng c.h.ế.t trong vòng tay ta.