Ta mới chịu thừa nhận, vì yêu nên hận.
Ta chưa từng buông tay Trần Kiều Kiều.
Mà nàng lại sớm buông bỏ ta.
Nếu có kiếp sau, Trần Kiều Kiều, ta vẫn chờ nàng ở đạo quán.
Nếu nàng quay lưng đi, ta sẽ liền đuổi theo.
Ta sẽ không lạnh nhạt với nàng nữa, vinh hoa phú quý, đều dâng đến tận tay.
Có được không?
16 Phiên ngoại
Khi kỳ hạn hai năm đến, Tần Minh Xuyên không đến đón ta.
Ta tới kinh thành mới biết, hắn sống vô cùng túng quẫn.
Lão hầu gia gây chuyện, uống rượu say ở thanh lâu rồi đánh nhau với người ta.
Lúc ra tay lỡ đẩy người kia ngã xuống lầu mà chết.
Đúng lúc thánh thượng muốn nghiêm trị đám công hầu thế tập kia.
Hầu gia ngay đêm ấy đã bị bắt vào ngục.
Cái tước vị kia, giữ được hay không, cũng khó nói.
Đích nữ của phủ Thừa Ân Bá – Lý Ngọc Như, vẫn một lòng si tình với Tần Minh Xuyên.
Chỉ cần được gả cho hắn, nàng cam tâm giúp nhà hắn vượt qua sóng gió.
Tần Minh Xuyên cưới nàng, coi như nhận ân tình ấy, từ đó chẳng còn được tự do tự tại.
Hắn chẳng thể đến đón ta.
Có đón về thì thế nào chứ?
Lẽ nào bắt ta ngày ngày quỳ trước chính thê dâng trà, suốt đời cúi đầu hèn mọn sao?
Nhưng ngân lượng vẫn không ngừng được gửi tới.
Chỉ là chẳng có lấy một phong thư.
Sau kỳ hạn hai năm, ta không còn nhận được đồng nào từ Tần Minh Xuyên nữa.
Phó Thời Diễn đem hết số bạc hắn từng gửi, trả lại sạch sẽ.
Hắn ghen tuông ra mặt, còn đưa ta xem thư Tần Minh Xuyên từng viết cho hắn.
"Nàng xem kỹ mà xem, hắn thích nàng ở chỗ nào."
"Cảm thấy nàng ăn mặc thanh nhã thoát tục, cái gu thẩm mỹ ấy, chẳng phải ta dạy mà thành sao?"
"Thích nàng viết chữ có khí cốt, thế chẳng phải ta dạy từng nét bút sao?"
"Nói nàng đánh tỳ bà có ý cảnh khiến hắn tĩnh tâm, hắn có ngó xem sư phụ là ai không?"
Ta nghe xong, tức đến đỏ mặt mắng hắn:
"Chả lẽ, bỏ hết mấy thứ đó, ta liền chẳng có chút giá trị gì, không đáng để Tần Minh Xuyên thích ư? Phó Thời Diễn, chàng nói vậy, khiến ta đau lòng lắm!"
Phó Thời Diễn nắm lấy tay ta, khẽ nói:
"Chính vì nàng có quá nhiều điểm khiến người ta yêu thích, nên ta mới khổ sở."
Ta không giận nữa.
Tên này, nói lời tình tứ cũng thật dễ nghe.
Trong kinh có người tìm đến, phụ thân hắn quả nhiên như kiếp trước, con trai sinh ra đều c.h.ế.t cả, mới nhớ đến việc đón Phó Thời Diễn về nhà.
Ta lập tức nói: "Chúng ta hồi phủ! Đòi lại công đạo cho mẹ chồng!"
Phó Thời Diễn nghe đến hai chữ "mẹ chồng", liền bật cười.
Ái nữ đang nằm trong chiếc giường nhỏ, trở mình một cái, mơ màng nhìn chúng ta.
Chúng ta nín thở không dám lên tiếng, sợ đánh thức con.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May mắn thay, con bé nhắm mắt lại, ngủ tiếp rồi.
Mới hơn hai tuổi, đúng là đáng yêu, mà dày vò người thì cũng chẳng kém ai.
An ổn chốn kinh thành rồi.
Không ngờ lại gặp Tần Minh Xuyên trong một trà lâu.
Hắn vừa trông thấy ta, liền sững sờ, đôi mắt lập tức đỏ hoe.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn, bước lên trước, nhẹ giọng hỏi:
"Ngài cũng nhớ được chuyện kiếp trước rồi, phải không?"
Tại Cảnh viên, những dịu dàng vô cớ mà hắn dành cho ta, nay đều có lời giải.
Tần Minh Xuyên là người mở lời trước, ôn hòa nói:
"Kiếp trước là ta thiếu phần gánh vác, khiến nàng chịu nhiều uất ức."
Nước mắt dâng lên, ta vội quay mặt đi lau lệ.
Tĩnh tâm lại, ta mới khẽ cười đáp:
"Minh Xuyên, chúng ta nên nhìn về phía trước. Kiếp này, ngài phải sống cho thật tốt, ta cũng sẽ sống thật tốt. Lý Ngọc Như có ngài trong lòng, sẽ toàn tâm toàn ý sống bên ngài. Khó khăn của hầu phủ chỉ là nhất thời, rồi cũng sẽ vượt qua thôi."
Biết bao lời nói quanh quẩn trong lòng Tần Minh Xuyên.
Nhưng cuối cùng, hắn chỉ nhẹ giọng: "Được, nghe nàng vậy."
Hắn không hỏi chuyện giữa ta và Phó Thời Diễn.
Đó là một sự bao dung thầm lặng dành cho ta.
Ta lau khô nước mắt, trở về phòng riêng.
Phó Thời Diễn đang cầm xâu kẹo hồ lô mua cho con gái, nhét vào miệng ta.
Ta nhìn qua cửa sổ xuống dưới, thấy con gái cùng muội muội đang mua đồ dưới lầu.
Phó Thời Diễn véo má ta, hỏi:
"Giải được khúc mắc trong lòng rồi chứ? Nhìn hai người tình thâm nghĩa trọng thật đấy."
Ta vừa nhai viên sơn tra chua chua, vừa liếc mắt:
"Bớt ghen tuông đi. Chuyện kiếp trước đã kết thúc từ kiếp trước rồi. Kiếp này, ta với ngài ấy mới chỉ ở bên nhau mấy tháng, làm gì có tình thâm nghĩa trọng gì."
Phó Thời Diễn ôm lấy ta, thì thầm:
"Nếu không vì Tần Minh Xuyên, sao hai năm qua nàng chưa từng chạm vào ta? Dù có khi quá ngày, tâm trạng nàng bức bối không yên, cũng chỉ trốn tránh, sang ngủ cùng muội muội. Nàng đừng dối ta. Nàng đâu phải kẻ thanh tâm quả dục."
Mặt ta đỏ bừng, đáp khẽ: "Ta sợ chàng lại mang thai..."
Phó Thời Diễn ghé tai nói nhỏ:
"Sinh một lần rồi, đâu dễ có lại. Đêm nay để Hòa Hòa sang ngủ với muội muội, được không?"
Hắn kéo tay ta đưa vào trong áo mình.
Ta tâm thần rối loạn, nhỏ giọng: "Về nhà đi."
Phó Thời Diễn đưa cho ta một chén trà: "Giữa thanh thiên bạch nhật, uống trà tĩnh tâm cái đã."
Hắn đúng là giỏi giả bộ!
Tới tận trưa mới quay về phủ.
Vừa bước vào chính sảnh, ta liền trông thấy một bóng người quen thuộc.
Người quay đầu lại nhìn ta, mỉm cười.
Gương mặt tái nhợt tiều tụy của cô cô rơi hai hàng lệ.
Ta lao tới ôm chầm lấy người: "Cô cô!"
Thì ra, Phó Thời Diễn không cho ta về nhà là để tặng cho ta một món quà bất ngờ.
Một đời này của ta, cũng coi như viên mãn rồi.
Cầu gì được nấy, Trần Kiều Kiều ta, thật là giỏi giang.
Hồng Trần Vô Định
Hoàn.