Leo Lên Cành Cao

Chương 8



“Con không muốn gả cho con nhà thợ rèn, thì đi mà gả cho thiếu gia tiệm lụa! Đỡ phải ngày ngày nhàn rỗi mà trong lòng bất ổn, cứ ngóng trông mấy thứ vốn không thuộc về mình!"

 

Ta không cam lòng đáp: 

 

"Cha không muốn phân gia, vậy để mẹ phải nhọc nhằn trông nom đám trẻ! Người thì khổ cực nuôi hai ca ca! Mẹ thì bận không hết việc, tóc đã bạc sớm.” 

 

“Người thì tuổi tác đã cao, còn phải đi làm thuê, đêm về mệt đến nhức lưng, trằn trọc mãi không ngủ được. Chẳng phải cha sợ nếu phân gia rồi, thì cha không còn là gia trưởng, không nói được gì, mất hết uy quyền hay sao!”

 

"Chát" – Một cái tát nảy lửa giáng thẳng lên mặt ta.

 

Ta lặng lẽ đón nhận, trong lòng nguội lạnh hoàn toàn.

 

Ta sớm nên hiểu rõ, cho dù là gia đình nghèo đến đâu, cũng không dung thứ nữ tử phản kháng.

 

Nữ tử trời sinh phải cam chịu nhọc nhằn, không được sinh ra lòng ham muốn vinh hoa.

 

Phải cam tâm sống đời khổ cực, cam tâm nhọc nhằn cần cù.

 

Một khi có ý niệm đổi mệnh, liền bị cho là không an phận, bị người chỉ trỏ sau lưng.

 

Mẹ ta hoảng hốt kéo ta vào lòng, nhẹ giọng khuyên giải: 

 

“Ông nó à, sao phải nổi nóng với con chứ.”

 

Phụ thân ta tức đến run rẩy cả người, đập cửa mà bỏ đi.

 

Đại ca cùng nhị ca nhìn ta trách móc.

 

Hai tẩu tẩu mấp máy môi, cuối cùng cũng chẳng nói giúp ta nửa lời.

 

Cháu trai ta thì lớn tiếng kêu: 

 

"Cô cô đã về, chẳng lẽ ta lại phải chen giường với các muội sao? Ta không chịu đâu!"

 

Đợi mọi người tản hết.

 

Ta lặng lẽ đi tìm lại đồ của mình.

 

Từ tay đại tẩu giật lại chiếc vòng tay của ta, từ tai nhị tẩu gỡ xuống đôi khuyên tai của ta.

 

Lật tung hòm tủ, đi khắp từng gian phòng, gom đủ từng món một.

 

Quay đầu lại, thấy muội muội đứng ở cửa, rưng rưng nước mắt.

Hồng Trần Vô Định

 

Ta cắn răng hỏi: "Liên Liên, muội có muốn theo tỷ tỷ rời khỏi đây không?"

 

Cha mẹ bận rộn, muội muội gần như do một tay ta nuôi lớn, ta không nỡ bỏ lại nó.

 

Muội mừng rỡ chạy vào nhà gói một cái bọc nhỏ, liền muốn theo ta rời đi.

 

Đi đến đầu ngõ.

 

Mẹ ta đứng đó, ánh mắt bi thương nhìn ta.

 

Bà nhét cho ta một túi gấm, nặng trĩu tay.

 

Mẹ ta thở dài: "Cái vị cư sĩ tục gia ở Thanh Hư Quán kia, mẹ đã hỏi rõ rồi, là người phẩm hạnh không tệ. Nếu con thật lòng theo người ấy, mẹ cũng yên lòng rồi."

 

Nghe mà xem, ta tưởng rằng mình che mắt được mẫu thân chuyện với Phó Thời Diễn, hóa ra chẳng có gì giấu nổi bà.

 

Túi gấm nặng đến thế, mẹ ta sao có thể lấy ra nhiều bạc như vậy?

 

Nói cho cùng, là cha ta đã mềm lòng, mới cho phép bà viện trợ ta.

 

Ta ôm lấy mẹ, òa lên khóc, nhỏ giọng nói: 

 

"Con giấu ít bạc trong phòng mẹ, mẹ lén mà dùng. Mua cho cha ít thuốc cao tốt, ít t.h.u.ố.c lá ngon. Mua cho mẹ cái gương mới, một cây trâm tử tế, đừng để Vương thẩm chê cười mẹ nữa."

 

Bạc ta không lấy, nhét lại vào lòng bà.

 

Mẹ ta khóc không ngừng, nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng giữ ta lại.

 

Ta dắt muội muội đi một đoạn, quay đầu nhìn lại, vừa khóc vừa gọi: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Mẹ ơi! Số bạc đó con đã yểm bùa rồi, nếu đem cho các ca ca, tay chân bọn họ sẽ thối rữa đó!"

 

Mẹ ta nghe vậy, vừa khóc vừa cười, mắng: "Con nhỏ đáng ghét này!"

 

Rốt cuộc ta cũng đi rồi.

 

Vẫn là bước chân rời khỏi nơi đó.

 

Muội muội nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, khóc hỏi: 

 

"Tỷ tỷ, có phải chúng ta không còn nhà để về nữa không?"

 

Ta lau nước mắt, nhìn thấy Phó Thời Diễn đứng dưới ánh trăng, kiên định nói: 

 

"Nơi nào có tỷ tỷ, nơi đó chính là nhà của chúng ta!"

 

Con người không thể mãi đứng trong số mệnh của mình mà than khóc.

 

Nước mắt có chảy cũng không cạn, khổ đau cũng chẳng dừng.

 

Cổ nhân nói không sai: cây dời gốc thì chết, người dời chỗ thì sống.

 

Ta không muốn mãi lo lắng về ngày mai, chỉ muốn tận hưởng niềm vui trước mắt.

 

Ta, Trần Kiều Kiều, chính là muốn trèo cành cao, chính là muốn sống cuộc đời vinh hoa phú quý!

 

11

 

Phó Thời Diễn mang thai, ta sợ có người nhận ra hắn.

 

Chúng ta dứt khoát thuê một cỗ xe ngựa, đổi nơi cư trú.

 

Ngân lượng Tần Minh Xuyên cho rất nhiều, đủ để chúng ta sống an ổn.

 

Chúng ta dừng chân ở Thanh Châu.

 

Nơi đây có nhiều y quán danh tiếng, lỡ khi Phó Thời Diễn sinh nở xảy ra chuyện gì, cũng dễ tìm đại phu cứu chữa.

 

Muội muội ta lần đầu nghe nói nam tử cũng có thể mang thai.

 

Nhưng khi biết trong bụng Phó Thời Diễn là cốt nhục của ta, lại chẳng kinh ngạc nữa.

 

Muội muội đắc ý nói: "Vẫn là tỷ tỷ ta bản lĩnh! Khiến được nam tử sinh con!"

 

Phó Thời Diễn nằm trên ghế dựa phơi nắng, mỉm cười: 

 

"Phải đó, tỷ tỷ của muội quả thực có bản lĩnh."

 

Chúng ta thuê một căn nhà, mướn một nữ đầu bếp, thêm một người quét dọn.

 

Từ đó, ngày tháng xem như đã yên ổn.

 

Ngồi trong phòng đếm lại số bạc còn lại, ta biết không thể ngồi không mà ăn mãi.

 

Tần Minh Xuyên có hứa mỗi tháng đưa bạc đến.

 

Nhưng lời hứa kia, chẳng biết giữ được bao lâu.

 

Nhỡ hai năm sau hắn không đến rước ta, mà bạc lại cạn.

 

Lúc đó, vừa phải nuôi hài tử, vừa phải nuôi muội muội, chẳng phải sẽ rất túng thiếu sao?

 

Suy đi nghĩ lại, ta hạ quyết tâm mở cửa tiệm nhỏ.

 

Phó Thời Diễn lại đau lòng cho ta, cười nhẹ: “Vì nuôi con mà nàng lo nghĩ đủ điều.”

 

Ta trừng mắt nhìn hắn: "Sớm biết nam tử cũng mang thai được, đánh c.h.ế.t ta, ta cũng không chạm vào chàng một ngón tay!"

 

Ôi chao, thật là phiền não!

 

Nghĩ rồi, ta vội viết thư cho Tần Minh Xuyên.

 

Phó Thời Diễn bước lại, đọc lên: "*Tư quân bất kiến quân, nhật nhật tưởng đoạn trường. Câu này viết dở quá, quá thẳng thắn, chẳng có vẻ uyển chuyển. Nhưng Tần Minh Xuyên lại thích cái vẻ thẳng thắn, nhiệt tình ấy của nàng, thế này cũng được."

 

(*Tư quân bất kiến quân, nhật nhật tưởng đoạn trường: Nhớ chàng mà chẳng gặp được chàng, ngày ngày nhớ đến đứt ruột gan.)