Phó Thời Diễn chỉnh lại áo, nhàn nhạt hỏi ta: "Vậy nàng thấy ta thế nào?"
Ta liếc nhìn hắn, không chịu trả lời, chỉ nói:
"Ta chẳng dại gì mà yêu đương không công đâu."
Phó Thời Diễn liền tặng ta hộp trang điểm, kèm theo vài món trang sức.
Trước khi rời đi, ta nhìn quanh không có ai, bèn ôm lấy hắn một cái.
Hắn lại không chịu buông tay, còn khẽ hôn lên má ta.
Ta giật mình đẩy hắn ra, mặt đỏ bừng chạy một mạch về nhà, sợ bị người khác nhìn thấy.
Về đến nhà mới biết hóa ra đại ca mới là kẻ ăn trộm, chính hắn đã lén lấy của hồi môn của đại tẩu mang đi cầm cố.
Trên bàn cơm, trong bát của ta có thêm một cái đùi gà.
Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy đại tẩu đang nhìn ta.
Ta cúi đầu, lặng lẽ ăn, xem như làm lành.
Nhưng thật ra không làm lành thì sẽ thế nào chứ?
Đại ca ta ra ngoài đánh bạc, bị cha ta đánh cho một trận bằng roi mây.
Đại tẩu mang thai, ngày nào cũng bận rộn mưu sinh.
Đại ca còn có thể ra ngoài uống rượu, bài bạc giải sầu.
Còn đại tẩu thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay, ôm nỗi khổ mà chịu đựng.
Thế đạo này, nữ nhân luôn phải sống khó khăn hơn.
Nữ nhân không tiền, càng giống như sống trong góc tối ẩm ướt, như rêu mốc bị người ta lãng quên, xem nhẹ.
Haiz… tóm lại, ta đã hạ quyết tâm, tuyệt đối không sống cuộc đời như vậy.
Từ đó trở đi, ta một lòng muốn trèo cao.
Càng nỗ lực hơn để học hỏi từ Phó Thời Diễn.
Dù là đọc sách học chữ, hay đánh đàn, chế hương, chỉ cần là kỹ nghệ giúp ta tiến thân, ta đều dốc lòng học.
Làm người, không thể đánh trận khi chưa chuẩn bị.
Cơ hội chỉ dành cho kẻ đã sẵn sàng.
May mắn thay, ta học với Phó Thời Diễn suốt ba năm, khi đến hầu phủ, đã có đất dụng võ.
Đại công tử khen chữ ta có khí cốt.
Nhưng hắn đâu biết Phó Thời Diễn đã tốn biết bao nhiêu công sức để dạy ta.
Hắn tự tay viết mẫu chữ, mua cho ta bút mực.
Dùng khăn tay, điểm tâm để khuyến khích ta siêng năng.
Hương trong phòng đại công tử, ta có thể kể tên rành mạch từng loại.
Hắn khen ta kiến thức uyên bác.
Ta cúi đầu đỏ mặt, nhưng trong lòng lại nghĩ, đó là do Phó Thời Diễn uyên bác mà thôi.
Khi đại công tử không muốn học, ta ôm đàn tỳ bà ngồi đàn một khúc.
Hắn tĩnh tâm lại, bài vở cũng thông suốt.
Ai, đại công tử thương ta, hứa sẽ đến đón ta.
Nhưng hắn đâu biết, một Trần Kiều Kiều như hôm nay, là được Phó Thời Diễn dạy dỗ mà nên.
Trần Kiều Kiều của thuở ban đầu, đừng nói là đọc chữ viết văn, ngay cả tên mình cũng không viết nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
May thay, công sức rồi cũng có hồi đáp.
Ta đã vinh quang trở về.
Phần lớn tài vật mang từ kinh thành về, ta đều để Phó Thời Diễn đem về đạo quán.
Những thứ còn lại, ta đều nói dối là do cô cô gửi về cho.
10
Cả nhà ngồi quanh bàn, nhìn những thứ ta mang về.
Cha ta là người mở miệng trước: "Cô cô con dạo này thế nào rồi?"
Ta nhớ lại lúc sắp rời đi.
Cô cô vẫn còn nằm trên giường, không thể gượng dậy nổi.
Hồng Trần Vô Định
Người nói với ta:
"Kiều Kiều, không cần thương hại ta. Đây là cuộc đời mà ta muốn. Nếu sau này phu nhân nổi lòng tốt, cho ta sinh một đứa con, thì ta cũng chẳng cô đơn nữa. Cơm no áo ấm, vàng bạc châu báu đều có, còn hơn ở quê mà gả cho đồ tể. Cả ngày sinh con đẻ cái không dứt, bị đánh đập không ngừng, việc làm không hết."
Ta biết rõ chuyện cũ trong nhà.
Khi cô cô còn trẻ, tổ phụ ta vì muốn lo hôn sự cho thúc thúc, nên định gả cô cô cho một gã đồ tể.
Chỉ vì nhà tên đồ tể ấy đưa sính lễ cao.
Nhưng hắn thì sao? Một người từng đánh vợ bỏ trốn, lại đánh c.h.ế.t một người vợ khác, sao có thể gọi là lương duyên?
Là cha ta lén lút đưa cô cô đi trong đêm.
Đưa lộ phí, để cô cô ngồi xe của tiêu cục, đến nhờ vả một biểu tẩu đang làm việc trong hầu phủ.
Vì lẽ đó, cô cô ta cảm kích gia đình ta, nhiều năm nay không ít lần gửi đồ về.
Khi ta còn bé, những dáng vẻ tươm tất mà ta từng có, đều là nhờ cô cô ban cho.
Nghĩ đến chuyện cũ, ta kiêu hãnh nói:
"Cô cô sống tốt lắm! Được sủng ái trong hầu phủ vô cùng! Lúc con rời đi, phu nhân còn thưởng cho cô cô cả một đống đồ đạc."
Cha ta rít một hơi thuốc lào, nói:
"Lúc con không chịu gả cho con nhà thợ rèn mà bỏ nhà đi, ta tưởng con không về nữa. Căn phòng của con, ta đã tự chủ trương chia cho các tẩu tẩu rồi. Con lại bịa chuyện với hàng xóm rằng đã đính thân, hai năm nữa mới xuất giá. Nhưng trong nhà này thì không còn chỗ cho con ở nữa đâu."
Mẹ ta sốt ruột nói: "Không cho nó ở nhà thì bảo nó ngủ ngoài đường chắc?"
Nhị tẩu bật khóc: "Mẫu thân, mấy đứa nhỏ đều lớn rồi, chẳng lẽ trai gái phải ngủ chung một giường, còn ra thể thống gì?"
Đại tẩu cũng cúi đầu nói: "Muội muội cũng đã mười tám tuổi, cho dù mẫu thân có thương đến mấy, cũng nên gả đi rồi. Không muốn gả cho con nhà thợ rèn, thì tìm vài nhà tốt hơn là được."
Hai ca ca im lặng, không lên tiếng.
Ngược lại, cháu gái mới năm tuổi lại đột nhiên hỏi:
"Cha mẹ, đợi con lớn rồi, các người cũng sẽ ép con đi lấy chồng sao?"
Sắc mặt đại tẩu tái đi, gượng cười đôi chút.
Đại ca trừng mắt nhìn con gái.
Muội muội ta thì lặng lẽ nép sát bên người ta, mắt ngấn lệ.
Nếu ta không rời đi, thật sự sẽ thành tội nhân của cái nhà này!
Cô cô nói không sai, nữ nhân lớn rồi, là chẳng còn nhà để về nữa.
Ta cắn răng nói: "Cha mẹ! Theo con thấy, sớm nên phân gia mới đúng! Phân rồi thì con sẽ phụng dưỡng hai người!"
Câu nói ấy đánh thẳng vào chỗ chí mạng của cha ta.
Ông vỗ mạnh bàn, giận dữ quát:
"Chuyện nhà họ Trần ta, đến lượt một đứa con gái như con chỉ tay múa chân sao! Cha còn sống sờ sờ đây, phân cái gì mà phân!”