Dung Yên uống nửa ly cola để trấn tĩnh, câu trả lời của Hàn Lăng Phong thực sự nằm ngoài dự liệu của cô.
Cô ngả người ra sau ghế, chậm rãi nói với Giang Ngọc Uyển:
“Chị không tin lời anh ta. Nhưng Uyển à, điều em cần suy nghĩ nhất bây giờ là có nên kết hôn với anh ta hay không.”
“Hai người đã bên nhau năm năm rồi đúng không?
Giang Ngọc Uyển khẽ gật đầu:
"Đúng là năm năm rồi nhưng em vẫn chưa quyết định kết hôn. Hơn nữa, anh ấy cũng chưa từng cầu hôn em."
Dung Yên uống nốt nửa ly cola còn lại, rồi nhẹ nhàng hỏi:
“Em đã bao giờ xem điện thoại của anh ta chưa?
Nếu Giang Ngự Hàn dám khẳng định Hàn Lăng Phong không phải là người đáng tin cậy, vậy rất có thể anh ta đã ngoại tình.
Dung Yên tin rằng, dù Hàn Lăng Phong có cẩn thận đến đâu, chắc chắn cũng để lại dấu vết trong điện thoại.
Giang Ngọc Uyển đáp:
“Em chưa từng xem điện thoại của anh ấy. Như vậy là không tôn trọng quyền riêng tư của anh ấy.”
Câu nói này nghe thì chẳng có gì sai, dù sao điện thoại cũng là vật riêng tư nhất của mỗi người.
Dung Yên khẽ nhíu mày.
“Uyển à, dù chị chỉ đóng vai phụ nhưng chị cũng ở trong giới này nhiều năm rồi. Chị đã từng thấy rất nhiều người, rõ ràng không độc thân nhưng lại nhập vai vợ chồng với người khác ngay tại phim trường.”
Ngay lập tức, Giang Ngọc Uyển cảm thấy những món ăn ngon trước mặt bỗng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Hốc mắt cô hơi đỏ, giọng nói khàn hẳn đi.
“Chị dâu, em không biết mật khẩu điện thoại của anh ấy, cũng chưa từng có cơ hội kiểm tra. Anh ấy rất bận. Chỉ khi muốn có được hợp đồng quảng cáo hay vai nam chính trong một bộ phim nào đó, anh ấy mới đến bên em, vỗ về em.”
Dung Yên cũng không còn tâm trạng ăn uống. Cô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Giang Ngọc Uyển.
“Uyển à, năm năm là quãng thời gian rất quý giá. Chị nghĩ em nên ép bản thân phải đưa ra quyết định hoặc là tiến tới kết hôn, hoặc là chia tay dứt khoát..Càng yêu lâu, con gái càng lún sâu. Chúng ta không mạnh mẽ như mình vẫn nghĩ đâu. Tình yêu là một trò chơi... mà chúng ta không phù hợp để chơi.”
Chính vì vậy, Dung Yên luôn phải nhắc nhở bản thân rằng cô chỉ là một người thay thế, tuyệt đối không được lún vào quá sâu.
Giang Ngọc Uyển nghiêng người, tựa vào lòng Dung Yên.
“Chị dâu, chị nói đúng. Ở bên anh ấy càng lâu, em càng không thể dứt ra được. Chị còn nhớ không? Trước đây em từng nói với chị, em chỉ coi anh ta như một món đồ chơi. Em sẽ nuôi anh ta bằng tiền của mình, đến khi nào chán nhìn mặt anh ta, em sẽ đá đi.”
Dung Yên lập tức gật đầu.
“Chị nhớ. Khi đó chị còn tưởng em sẽ nhanh chóng đá anh ta, không ngờ em chỉ nói mà không làm.”
Ban đầu, Dung Yên không muốn khuyên ai chia tay cả. Nhưng nghe Giang Ngọc Uyển tâm sự, cô lại vô thức lún sâu hơn. Giống như Giang Ngự Hàn, cũng cảm thấy Hàn Lăng Phong không phải là người thích hợp.
Chỉ khi dứt bỏ người sai, Giang Ngọc Uyển mới có thể gặp được người đúng.
“Chị dâu... nhưng em vẫn muốn cố gắng thêm một chút. Em cảm thấy, trong lòng anh ấy vẫn có em. Em đã đến phim trường của anh ấy, còn mua chuộc trợ lý của anh ấy nữa. Hình như anh ấy không có quan hệ mập mờ với ai trong đoàn phim…”
Dung Yên không khuyên nữa. Cô hiểu rõ chuyện tình cảm, người trong cuộc luôn là kẻ mù quáng, cho dù có đ.â.m đầu vào bức tường trước mặt cũng chưa chắc đã chịu quay đầu.
Theo yêu cầu của Giang Ngọc Uyển, Dung Yên làm cho cô ấy một chiếc bánh xoài.
Tiễn Giang Ngọc Uyển rời đi, cô mới nhắn tin cho thư ký Hồ nói rằng cô đã tìm được bằng chứng, đồng thời hỏi thư ký Hồ đã tìm được gì chưa.
Thư ký Hồ trả lời rằng cô ấy cũng tìm được rồi nhưng sắp phải đi công tác, một tuần sau mới quay về được.
Dung Yên nghi ngờ thư ký Hồ chưa hề tìm ra bằng chứng mà chỉ đang lấy cớ đi công tác để trì hoãn thời gian.
Chẳng phải đây chính là kiểu “giấu đầu hở đuôi” sao?
Điều này lại càng chứng tỏ Thời Thiếu Đình chính là người đã từng phẫu thuật thẩm mỹ.
Buổi tối, sau khi đón An An đến tiệm bánh, mãi đến chín giờ, Dung Yên mới đưa bé về nhà.
“Mami, ngày mai con có thể đến tiệm bánh nữa không?”
An An rất thích ở trong tiệm bánh, bởi vì bé có thể nhào nặn bột thành đủ hình thù các con vật đáng yêu.
Dung Yên không vội đáp ngay, chỉ mỉm cười nói với bé:
“Nếu ngày mai mami không có việc gì khác, mami đến tiệm bánh thì con có thể đi cùng.”
“Yay! Con cảm ơn mami! Con yêu mami! Mami, nhìn này, đây là bánh mì hình con thỏ con làm đó. Mai con sẽ mang về cho ba ăn!”
Đáng tiếc, khi Giang Ngự Hàn về đến nhà, An An đã ngủ say.
Lần này, người đưa Giang Ngự Hàn về nhà là Hữu Văn, không phải Thẩm Mặc.
Dung Yên ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, lòng đầy tâm sự.
Gần đây, Giang Ngự Hàn còn bận rộn hơn cả cô.
Cô có nên hỏi xem anh đang bận chuyện gì không? Hay là, nếu anh không nói, cô cũng không cần hỏi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Cho đến khi Giang Ngự Hàn tắm xong bước ra, cô vẫn chưa tìm được câu trả lời.
Cô sợ, quan tâm càng nhiều, lại càng lún sâu.
Một khi anh khôi phục trí nhớ, nhớ lại A Chỉ...
Vậy thì khi cô, người thế thân này phải rời khỏi, liệu có thể buông tay nhẹ nhàng như Giang Ngọc Uyển không?
“Em đang nghĩ gì thế?”
Vừa đưa khăn lông cho cô, Giang Thiếu vừa hỏi.
Dung Yên hoàn toàn theo phản xạ nhận lấy chiếc khăn rồi giúp anh lau tóc.
Cô khẽ thở dài, cái thói quen đáng sợ này của cô!
Cô hạ giọng:
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
"Em đang nghĩ... liệu anh có bằng chứng chắc chắn để chứng minh Hàn Lăng Phong không phải là người đáng tin cậy không?"
Giang Ngự Hàn không trả lời thẳng vào câu hỏi, anh chỉ nhàn nhạt hỏi ngược lại:
“Em đã nói với Ngọc Uyển rồi à?”
“Ừm, nhưng con bé vẫn chưa muốn chia tay. Con bé nghĩ trong lòng Hàn Lăng Phong vẫn có nó.”
“Chuyện này cứ để anh lo, em không cần bận tâm nữa.”
Dung Yên: “...”
Sao cô lại có cảm giác mình chẳng khác gì một công cụ vậy?
Công cụ Dung Yên giúp Giang Thiếu lau khô tóc, còn chuyện của Giang Ngọc Uyển, cô cũng không quản nổi nữa!
Không ngờ, một tuần sau, thư ký Hồ thực sự chủ động liên lạc với cô.
Cô ấy nói đã đi công tác về, hẹn gặp ở quán cà phê lần trước, còn tuyên bố muốn “vả mặt” cô.
Khóe miệng Dung Yên giật giật, cô đâu phải tay không, cô có cả album ảnh đấy! Hy vọng lát nữa thư ký Hồ sẽ không thấy quá đau mặt.
Cô đến quán cà phê sớm năm phút, lần này không cần hỏi, cô tự động gọi giúp thư ký Hồ một ly cà phê.
Rất tốt, thư ký Hồ không những không đến muộn mà còn đến sớm một phút.
Không vòng vo nhiều, hai người đi thẳng vào vấn đề.
Cả hai trao đổi những bức ảnh mình đã thu thập được.
Thư ký Hồ chỉ tìm được một tấm duy nhất, về số lượng, rõ ràng Dung Yên chiếm ưu thế.
“Đây là ảnh của tổng giám đốc Thời tám năm trước. Nhìn đi, chẳng khác gì bây giờ cả.”
Thư ký Hồ đầy tự tin tuyên bố.
Dung Yên nhìn bức ảnh trong tay, ngay từ khi nhận lấy, cô đã phát hiện có gì đó không ổn.
“Thư ký Hồ, tại sao bức ảnh này lại chỉ có một nửa?”
Thư ký Hồ kiêu ngạo đáp:
“Đây là ảnh chụp chung của tổng giám đốc Thời với người khác, tất nhiên tôi không thể để cô nhìn thấy người đó là ai.”
Dung Yên: “…”
Cô tạm gác chuyện bức ảnh bị cắt, tập trung quan sát kỹ Thời Thiếu Đình trong ảnh.
Đúng là không có nhiều thay đổi, thậm chí kiểu tóc cũng khá giống bây giờ.
Nhưng quan trọng nhất là, người đàn ông trong ảnh mặc một bộ vest màu hồng.
Từ khi quen Giang Ngự Hàn đến giờ, cô chưa bao giờ thấy anh mặc vest màu hồng cả.
Ngay cả bộ đồ ngủ màu hồng cô mua cho anh, anh còn ghét bỏ.
Đợi đến khi thư ký Hồ xem xong ảnh của cô, Dung Yên mới chậm rãi nói:
“Bức ảnh này không đủ để chứng minh tổng giám đốc Thời chưa từng phẫu thuật thẩm mỹ. Thư ký Hồ, cô cần phải giống tôi, tìm được ảnh của tổng giám đốc Thời ở nhiều độ tuổi khác nhau.”
Thư ký Hồ giật lại bức ảnh, bực bội nói:
“Tìm được bức này đã là rất tốt rồi! Dù sao thì tổng giám đốc Thời cũng chưa từng động d.a.o kéo.”
Dung Yên cố gắng kiềm chế, không muốn cãi nhau với thư ký Hồ ngay trong quán cà phê.
Buổi gặp mặt kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ. Nhưng trong lòng Dung Yên, cô đã có câu trả lời.
Nếu thực sự có một người từng phẫu thuật thẩm mỹ thì chắc chắn đó chính là Thời Thiếu Đình.
Dung Yên vừa ngồi lên taxi, điện thoại cô liền rung lên.
[Đây là cuộc vui cuối cùng, nhất định cậu phải đến đó.]