Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 102: Không, tớ không đợi!



Nhìn tin nhắn của Lâm Kiều Kiều, Dung Yên thật sự rơi vào trạng thái mơ hồ.

 

Ngoài câu “Đây là cuộc vui cuối cùng, nhất định cậu phải đến đó”, cô ấy còn gửi kèm một địa chỉ.

 

Một nơi xa lắc lơ!

 

Dung Yên nói với tài xế đổi điểm đến rồi không khỏi hít sâu một hơi.

 

Cô lập tức gửi cho Lâm Kiều Kiều một biểu cảm dấu chấm hỏi.

 

Ngay sau đó, cô hỏi thẳng:

 

“Cậu gặp nguy hiểm à?”

 

Bằng không, tại sao lại nói là “cuộc vui cuối cùng”, còn bắt cô nhất định phải đến?

 

Nếu trong vòng một phút mà Lâm Kiều Kiều không trả lời, Dung Yên sẽ gọi thẳng cho cô ấy.

 

Kết quả là, Lâm Kiều Kiều không nhắn lại mà gọi thẳng đến.

 

Dung Yên vội vàng bấm nhận cuộc gọi, vừa bắt máy đã nghe thấy giọng cô ấy vang lên:

 

“Bảo bối ơi, đừng hỏi nhiều nữa, mau qua đây ngay!”

 

Không cho cô cơ hội lên tiếng, Lâm Kiều Kiều liền cúp máy.

 

Dung Yên: “…”

 

Đây là cái tình huống gì vậy chứ?

 

Bảo sao cô không suy nghĩ lung tung!

 

Như thể biết rõ tính cách cô, Lâm Kiều Kiều lại nhắn thêm một tin.

 

“Tớ không gặp nguy hiểm đâu, nhanh đến đi, chuyện gấp lắm.”

 

Khóe miệng Dung Yên giật mấy cái.

 

Cô thật muốn xem thử xem, rốt cuộc có chuyện gì mà khiến Lâm Kiều Kiều nói ra cả câu “cuộc vui cuối cùng”.

 

Cô dặn tài xế chạy nhanh nhất có thể nhưng vẫn đảm bảo an toàn.

 

Mãi đến năm mươi phút sau, xe mới dừng lại tại địa điểm mà Lâm Kiều Kiều gửi.

 

Vừa bước xuống xe, Dung Yên đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho choáng ngợp, người đông như biển!

 

Một bàn tay túm lấy cánh tay cô.

 

“Bảo bối ơi, cuối cùng cậu cũng đến rồi! Tớ đợi đến mức hoa nở rồi tàn, tàn rồi lại nở đây này!”

 

Thấy đó là Lâm Kiều Kiều, Dung Yên mới nhẹ nhõm thở phào.

 

Cô cố nâng cao âm lượng:

 

“Chuyện gì đây? Còn nữa, cậu hối hả gọi tớ đến làm gì?”

 

Lâm Kiều Kiều giơ tấm số thứ tự trong tay lên, hớn hở đáp:

 

“Đưa cậu đi ăn mỹ thực đó! Đây là một nhà hàng nổi tiếng trên mạng, mới mở ba ngày mà đã bùng nổ rồi! Chúng ta là số năm mươi sáu.”

 

Dung Yên hiểu ra rồi.

 

Thì ra, đám đông xung quanh cô đều đang xếp hàng chờ ăn.

 

Dung Yên dứt khoát gạt tay Lâm Kiều Kiều ra, kiên quyết nói:

 

“Hàng dài như thế này, tớ không đợi đâu, cậu tự ăn đi!”

 

Lâm Kiều Kiều dùng cả hai tay kéo cô lại:

 

“Bảo bối ơi, mai cậu vào đoàn phim rồi! Đây là cuộc vui cuối cùng, phải kiên nhẫn một chút chứ!”

 

À, thì ra “cuộc vui cuối cùng” là ý này!

 

Khóe miệng Dung Yên giật giật vài cái.

 

Lễ khai máy của “Cửu Sinh Cửu Thế” đúng là tổ chức vào ngày mai, hợp đồng với đoàn phim đã được Tô Lam ký từ lâu.

 

Mặc dù cô chỉ là diễn viên hạng mười tám vô danh nhưng lần này lại được đóng nữ chính trong một bộ phim chuyển thể từ đại IP, cát-xê tận hai triệu.

 

Sau khi chia một triệu cho công ty, cô vẫn còn một triệu, thế là quá ổn rồi!

 

Dung Yên nheo mắt, cười mà như không cười nhìn Lâm Kiều Kiều:

 

“Chỉ để ăn một bữa này, Lâm tiểu thư, cậu cũng thật liều, đến mức nói ra cả câu ‘cuộc vui cuối cùng’.”

 

Lâm Kiều Kiều chớp mắt với cô, bắt đầu làm nũng:

 

“Bảo bối ơi, nếu tớ không nói thế, cậu có chịu đến không? Mà đã đến rồi thì xếp hàng với tớ đi nha!”

 

Cô ấy bày ra bộ dạng triết lý:

 

“Nhà hàng này tên là Vô Song, ‘Mạc thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’.”

 

Dung Yên: “…”

 

Ồ!

 

Vì để giữ chân cô ở lại, Lâm Kiều Kiều còn chơi cả văn thơ nữa chứ!

 

Nhưng khi thấy số đang gọi mới chỉ đến sáu, mà số trong tay Lâm Kiều Kiều là năm mươi sáu, dù cô ấy có văn nghệ cỡ nào, cô cũng không đợi nổi!

 

Cô dịu dàng nở nụ cười, như gió xuân tháng ba:

 

“Bảo bối ơi, chúng ta đổi sang nhà hàng khác đi. Cậu muốn ăn gì cũng được, tớ bao.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Lâm Kiều Kiều dứt khoát lắc đầu:

 

“Không đổi! Tớ nhất định phải ăn ở đây! Đánh giá trên mạng bảo rằng, ông chủ tiệm này siêu cấp đẹp trai. Quan trọng là, bất kể cậu muốn ăn món gì, chỉ cần nói ra, anh ấy đều làm được.”

 

Dung Yên lập tức hiểu ra.

 

À, hóa ra đây là "rượu không phải mục tiêu, chỉ là mượn cớ xem người"!

 

Ăn chỉ là phụ, ngắm trai mới là chính.

 

Cô dứt khoát nói:

 

“Tớ không hứng thú ngắm trai đẹp, cậu tự xếp hàng đi! Tớ chỉ cần một tô lẩu cay là đủ.”

 

Dung Yên không thể chịu nổi cảnh chờ đợi vài tiếng đồng hồ chỉ để ăn một bữa.

 

Nhưng Lâm Kiều Kiều lại càng níu chặt cô hơn, cứ như thề c.h.ế.t cũng không để cô rời đi.

 

Cô ấy bực bội nói:

 

“Nếu tớ cũng có một ông chồng đẹp trai như Giang Thiếu của cậu, tớ cũng chẳng buồn ngắm trai đâu!”

 

Dung Yên cố hết sức gỡ tay cô ấy ra, vừa cười vừa đáp:

 

“Chẳng phải chồng cậu là Đường Ly sao? Làm người đừng tham lam quá, mau buông tay…”

 

“Chị à, thật trùng hợp, chị cũng đến nhà hàng này ăn sao?”

 

Nghe thấy giọng nói đó, Dung Yên không cần quay đầu lại cũng biết là Dung Khuynh Thành.

 

Lâm Kiều Kiều lập tức đổi sang khoác tay Dung Yên một cách thân mật, rồi quay lại nhìn thấy trong tay Dung Khuynh Thành là một tấm thẻ VIP.

 

Cùng lúc đó, Dung Khuynh Thành cũng thấy số thứ tự năm mươi sáu trong tay Lâm Kiều Kiều.

 

Cô ta ra vẻ kinh ngạc:

 

“Chị à, chị không làm thẻ VIP sao?”

 

Tình cờ gặp phải Dung Khuynh Thành ở đây, tâm trạng của Dung Yên lập tức tụt dốc.

 

Cô vốn dĩ đã không muốn ăn ở nhà hàng nổi tiếng này, càng không có ý định làm cái thẻ VIP gì đó.

 

Lâm Kiều Kiều ghé vào tai cô thì thầm:

 

“Làm một tấm thẻ VIP mất năm trăm nghìnnnhưng có thẻ rồi thì không cần xếp hàng.”

 

Năm trăm nghìn?!

 

Dung Yên trợn tròn mắt, đột nhiên cảm thấy cát-xê hai triệu của mình cũng không còn hấp dẫn nữa.

 

Dung Khuynh Thành nhẹ nhàng vẫy vẫy tấm thẻ VIP trong tay, cười nói:

 

“Chị à, số của chị là năm mươi sáu, còn lâu mới đến lượt đó.”

 

Cô ta giả vờ than thở:

 

“Năm trăm nghìn đúng là hơi nhiều một chút… nhưng mà, tấm thẻ này là anh Thời Việt tặng em đấy. Chị có thể nhờ anh rể tặng cho chị một cái mà, hôm qua em đã đến đây ăn rồi, ngon lắm nên hôm nay mới quay lại.”

 

Lâm Kiều Kiều liếc Dung Khuynh Thành một cái đầy khinh thường:

 

“Thẻ VIP do đàn ông tặng thì có gì đáng để khoe khoang? Giỏi thì tự kiếm tiền mà mua đi!”

 

Dung Khuynh Thành hừ nhẹ, phản bác ngay:

 

“Anh Thời Việt của em không phải đàn ông già, anh ấy rất đẹp trai. Chị em có gặp qua rồi, có thể làm chứng.”

 

Không cần Dung Yên lên tiếng, Lâm Kiều Kiều lập tức phản pháo:

 

“Anh ta có đẹp trai bằng Giang Ngự Hàn không?”

 

Dung Khuynh Thành nghẹn lại một chút, nhưng vẫn mạnh miệng:

 

“Anh rể của em đúng là rất đẹp nhưng bây giờ đến một món quà tử tế cũng không mua nổi. Có đẹp đến mấy cũng không thể đổi được thẻ VIP đâu!”

 

Dung Yên đứng chắn trước mặt Dung Khuynh Thành, chậm rãi nói:

 

“Năm trăm nghìn một tấm thẻ VIP, chị và Kiều Kiều có thể tự làm được. Chỉ là bọn chị cảm thấy không đáng. Nhưng nếu em đã có, vậy cho chị mượn dùng một lát được không?”

 

Dung Khuynh Thành sững sờ, không ngờ Dung Yên lại dày mặt đến mức này, dám mở miệng mượn thẻ VIP của cô ta.

 

Dung Khuynh Thành nhanh chóng lấy lại vẻ kiêu ngạo, cười giả lả:

 

“Xin lỗi chị, thẻ này là thẻ định danh, không thể cho mượn.”

 

“Nếu các chị không nỡ bỏ tiền làm một tấm, chi bằng tìm một ông già giàu có để người ta tặng cho?”

 

Lâm Kiều Kiều nhíu mày, đầy chán ghét:

 

“Chúng tôi không có rộng lượng như em.”

 

Dung Khuynh Thành giậm chân tức tối:

 

“Em nhắc lại lần nữa, anh Thời Việt của em đẹp trai và rất trẻ! Hừ, đàn ông già còn chưa chắc đã để mắt đến các chị đâu!”

 

Lâm Kiều Kiều đảo mắt, suýt thì lật ngược cả trời, sau đó ước chừng lại tài khoản của mình, rồi quay sang Dung Yên nói:

 

“Bảo bối à, chúng ta là những người phụ nữ độc lập của thời đại mới. Vào phòng khách được, xuống bếp cũng giỏi, đánh bại được virus máy tính, trèo được cả tường rào, mua được xe xịn, sắm được nhà sang, đấu thắng được tiểu tam, xử lý gọn lưu manh. Thế nên, chúng ta tự làm thẻ, không dựa vào đàn ông. Dù sao, chúng ta cũng không khéo lấy lòng đàn ông như tiểu thư Khuynh Thành đây, lỡ mà hầu hạ không tốt, thẻ còn bị thu lại mất đấy.”

 

Mặt Dung Khuynh Thành tối sầm xuống.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dung Yên khẽ vỗ vai Lâm Kiều Kiều, định mở miệng bảo cô ấy bớt giận.

 

Nhưng chưa kịp nói, đã có người lên tiếng trước:

 

“Chị dâu, sao chị lại ở đây?”