Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 103: Trong thang máy, anh đừng như vậy



Nhìn thấy Thẩm Mặc, Dung Yên thầm nghĩ không hổ danh là nhà hàng mạng hot đình đám, đến cả người quen cũng đều kéo nhau đến.

 

Thẩm Mặc cười nói:

 

“Anh Hàn đúng là… lại không báo trước với em là chị dâu và bạn sẽ đến. Nếu biết sớm, em nhất định giữ lại một phòng riêng cho hai người.”

 

Lâm Kiều Kiều hai mắt sáng rực:

 

“Phòng riêng? Anh có thẻ VIP cao cấp sao?”

 

Thẩm Mặc lắc đầu, giọng điệu bình thản:

 

“Tôi không cần thẻ VIP cao cấp vì tôi là ông chủ thứ hai của nhà hàng này.”

 

Anh ta cười nói tiếp:

 

“Chị dâu, đành để chị và bạn đây tạm chịu thiệt, dùng chung phòng với bọn em vậy.”

 

Lâm Kiều Kiều cẩn thận đánh giá Thẩm Mặc. Quả nhiên, dân mạng không lừa cô, ông chủ của nhà hàng này thực sự rất đẹp trai.

 

Dung Yên trầm tư một lát, rồi hỏi Thẩm Mặc:

 

“Anh là ông chủ thứ hai, vậy ai là ông chủ lớn?”

 

Thẩm Mặc sững người, có chút kinh ngạc:

 

“Anh Hàn chứ ai!”

 

Anh ta nhìn Dung Yên, vẻ mặt không thể tin nổi:

 

“Chị dâu, đừng nói là anh Hàn chưa từng nhắc đến chuyện này với chị nhé?”

 

Bên cạnh, sắc mặt Dung Khuynh Thành lập tức tái xanh.

 

Lâm Kiều Kiều bật cười, quay sang nhìn Dung Khuynh Thành:

 

“Vừa nãy tôi còn nghe thấy có người nói, anh rể cô nghèo đến mức không mua nổi một món quà ra hồn.”

 

Sau đó, Lâm Kiều Kiều chậm rãi quay lại nhìn Dung Yên, nhướng mày đầy ẩn ý:

 

“Không ngờ đấy! Nhà hàng sang chảnh này với thẻ VIP trị giá năm trăm nghìn, ông chủ lớn lại chính là Giang Thiếu nhà cậu.”

 

Dung Yên muốn cười nhưng lại cười không nổi: “…”

 

Cô không biết phải nói thế nào với Thẩm Mặc rằng cô hoàn toàn không hay biết gì về chuyện này.

 

Dù sao thì… cô và Giang Ngự Hàn cũng ở chung một mái nhà, ngủ chung một chiếc giường. Vậy mà anh lại mở một nhà hàng hot rần rần như thế này nhưng đến một chữ cũng không hé răng với cô.

 

Tốt lắm, Giang Ngự Hàn!

 

Cô thật sự chưa từng “ngưỡng mộ” một ai đến mức này.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dung Khuynh Thành cảm thấy cực kỳ tủi thân, giọng nói mang theo chút ấm ức:

 

“Chị, sao chị có thể như vậy chứ? Chồng chị mở nhà hàng mà không nói với em một tiếng, làm em mất mặt quá đi mất.”

 

Dung Yên siết chặt nắm tay, cô rất muốn nói với Dung Khuynh Thành rằng bây giờ, người mất mặt nhất chính là cô đây này!

 

Lâm Kiều Kiều cười khẩy:

 

“Bây giờ mới nhận chị nhận em thì hơi muộn rồi.”

 

Dung Khuynh Thành cúi đầu nhìn tấm thẻ VIP trong tay, bỗng cảm thấy nó không còn hấp dẫn nữa. Cô ta muốn một tấm thẻ VIP cao cấp, có thể dùng phòng riêng!

 

Nghe nói, thẻ VIP cao cấp của nhà hàng này không phải có tiền là làm được.

 

Nghĩ vậy, cô ta kéo tay Dung Yên, giọng điệu mềm mại đầy làm nũng:

 

“Chị ơi, chị có thể nhờ anh rể làm cho em một tấm thẻ VIP cao cấp được không?”

 

Dung Yên cười nhạt, nhẹ nhàng gạt tay cô ta ra nhưng không nói gì.

 

Thẻ VIP cao cấp?

 

Cô ta cũng thật biết coi trọng cô đấy.

 

Giang Ngự Hàn thậm chí còn chưa chắc xem cô là bạn bè.

 

Nếu đoán không nhầm, tấm thẻ VIP mà Tần Thời Việt đưa cho Dung Khuynh Thành, tám phần là do Giang Ngự Hàn hoặc Thẩm Dương cấp cho.

 

Cô đâu có tư cách gì mà xin xỏ anh chứ?

 

Ai bảo cô chỉ là một kẻ thế thân.

 

Nhưng bị làm mất mặt đến mức này, Dung Yên tất nhiên phải đi tìm Giang Ngự Hàn hỏi cho ra lẽ.

 

Dung Khuynh Thành không có thẻ VIP cao cấp nên chỉ có thể tủi thân ngồi ăn ở sảnh lớn. Trước khi đi, cô ta còn nhỏ giọng mắng Dung Yên một câu:

 

“Đồ keo kiệt!”

 

Dung Yên và Lâm Kiều Kiều theo chân Thẩm Mặc lên tầng hai.

 

Tranh thủ lúc không ai để ý, Lâm Kiều Kiều hạ giọng thì thầm bên tai cô:

 

“Cậu cũng kín miệng quá đấy! Ngay cả mình cũng giấu, mình nghiêm túc hoài nghi cậu không xem mình là bạn đâu.”

 

Dung Yên khẽ thở dài định nói ra sự thật nhưng chưa kịp mở lời thì Thẩm Mặc đã dừng bước, đẩy cửa phòng số một.

 

Cô còn chưa bước vào, đã thấy rõ người ngồi bên trong.

 

Trên chiếc xe lăn là một người đàn ông khoác sơ mi trắng đơn giản, phối với quần tây đen, vẻ ngoài ôn hòa nhưng lại toát lên khí chất cấm dục lạnh lùng.

 

Dù đã quen biết nhiều năm, nhưng người đàn ông này vẫn luôn có thể khiến cô động lòng vào những khoảnh khắc bất chợt.

 

Thẩm Mặc cười, nói với cô:

 

“Chị dâu, bàn này toàn món ngon, chị và bạn cứ tự nhiên, ăn xong còn phải đánh giá nữa đấy nhé.”

 

Vừa nói, anh ta vừa chỉ vào bàn ăn trước mặt.

 

Dung Yên cố gắng dời ánh mắt khỏi Giang Ngự Hàn, chuyển hướng về phía các món ăn trên bàn.

 

Chỉ mới nhìn thôi, chưa cần nếm thử, cô đã cảm thấy đây nhất định là cao lương mỹ vị.

 

Cuối cùng, Giang Ngự Hàn cũng ngẩng đầu, không còn chăm chú nhìn màn hình laptop nữa mà quay sang nhìn cô, giọng nói trầm ổn vang lên:

 

“Em đến ăn cơm sao?”

 

Dung Yên giật giật khóe môi nhưng không nói gì, chỉ lạnh nhạt gật đầu với anh.

 

Dung Yên cố gắng kiềm chế bản thân, không muốn cãi nhau với một người đàn ông nào đó trước mặt Lâm Kiều Kiều và Thẩm Mặc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Cô cố tình không chọn chỗ ngồi bên cạnh Giang Ngự Hàn mà tìm vị trí xa anh nhất.

 

Thẩm Mặc để họ thoải mái dùng bữa rồi lại tiếp tục đi làm bếp.

 

Giang Thiếu vẫn tập trung vào màn hình laptop, những ngón tay thon dài linh hoạt lướt trên bàn phím, trông có vẻ vô cùng bận rộn.

 

Khi nhân viên phục vụ mang bát đũa vào, Dung Yên và Lâm Kiều Kiều khẽ nhìn nhau, sau đó bắt đầu thưởng thức món ăn.

 

Chẳng mấy chốc, họ lại một lần nữa nhìn nhau đầy ăn ý.

 

Trời ơi! Tại sao củ cải trắng xào cà rốt có thể ngon đến vậy?

 

Sau khi ăn một miếng cá hấp dưa chua, Lâm Kiều Kiều bất giác múc cho mình một bát cơm đầy.

 

Trên đời này, hóa ra vẫn còn những mỹ vị thế này!

 

Cô cảm thấy sống thật tuyệt vời.

 

Mà Dung Yên, khi vừa cắn một miếng sườn xào chua ngọt, những ân oán với Giang Ngự Hàn lập tức bị quẳng lên chín tầng mây.

 

Oa oa oa!

 

Đi tính sổ với Giang Ngự Hàn làm gì, ăn quan trọng hơn!

 

Sắp tới cô phải vào đoàn quay phim, bình thường luôn giữ chế độ ăn uống rất nghiêm ngặt, vậy mà hôm nay lại lỡ ăn hết một bát cơm đầy.

 

Không còn cách nào khác, đồ ăn ngon đến mức cô thật sự không thể kiểm soát bản thân!

 

Lâm Kiều Kiều còn quá đáng hơn, cô ấy đã ăn tận ba bát cơm.

 

Thẩm Mặc nấu ăn vốn đã quá ngon, lại thêm sự xuất hiện của Giang Thiếu - người đàn ông có gương mặt đẹp như tranh vẽ, đúng là… không gì có thể cản nổi khẩu vị của họ!

 

Dung Yên và Lâm Kiều Kiều nhìn nhau, cảm thấy mình vẫn có thể ăn thêm một chút nữa.

 

Thẩm Mặc mỉm cười hỏi Dung Yên:

 

“Chị dâu, mời chị đánh giá những món ăn này.”

 

Dung Yên lập tức giơ ngón tay cái, bấm hai lượt thích cho Thẩm Mặc, nhưng thật sự không tìm được từ ngữ nào đủ để diễn tả độ ngon của món ăn.

 

Không lạ khi nhà hàng này chỉ mất ba ngày để trở thành hiện tượng mạng đình đám.

 

Đồ ăn ngon tuyệt đỉnh, món ăn độc đáo, ai mà không thích cơ chứ!

 

Bảo sao hôm qua Dung Khuynh Thành đã đến ăn, hôm nay lại đến lần nữa.

 

Thẩm Mặc nhíu mày, cười trêu ghẹo:

 

“Chị dâu, đánh giá của chị sơ sài quá đấy.”

 

Anh quay sang nhìn Lâm Kiều Kiều, hỏi:

 

“Cô tên gì?”

 

Lâm Kiều Kiều nuốt vội miếng cơm, đáp:

 

“Tôi, tôi tên Lâm Kiều Kiều. Mấy món này đều do anh nấu à?”

 

“Đúng vậy! Cô thấy sao?”

 

Lâm Kiều Kiều lập tức ợ một cái, ánh mắt đầy kinh ngạc:

 

“Anh là người à? Sao có thể nấu ra những món ngon đến mức này?”

 

Thẩm Mặc cười, phản pháo ngay:

 

“Cô là người à? Sao có thể ăn liền ba bát cơm? Cô là người đầu tiên tôi gặp có thể ăn nhiều như vậy đấy.”

 

Dung Yên: “…”

 

Cô đã già rồi sao?

 

Cô hoàn toàn không hiểu nổi phong cách khen ngợi kiểu này của Lâm Kiều Kiều và Thẩm Mặc.

 

Cô chỉ biết rằng đồ ăn ngon như vậy, nhất định phải gói mang về cho An An và Chu Mại!

 

Lâm Kiều Kiều đứng dậy, động tác có chút nặng nề, cô thật sự quá no rồi.

 

Cô chỉ vào Thẩm Mặc, kiêu ngạo nói:

 

“Tôi ăn ba bát cơm thì sao? Tôi trả tiền là được chứ gì?”

 

Thẩm Mặc cười:

 

“Chị dâu đến nhà hàng của chính mình ăn, đương nhiên không cần trả tiền.”

 

Dung Yên liếc nhìn Giang Ngự Hàn một cái, giọng nói lạnh nhạt:

 

“Cậu Thẩm khách sáo quá rồi. Làm gì có chuyện ăn cơm mà không trả tiền? Tôi ra quầy thu ngân thanh toán là được đúng không?”

 

Thẩm Mặc cười, giọng nói đầy chân thành:

 

“Chị dâu đừng đùa nữa. Anh Hàn là ông chủ của nhà hàng này, dù chị đến ăn lúc nào cũng không cần trả tiền.”

 

Dung Yên mỉm cười dịu dàng, nhưng giọng nói lại vô cùng kiên quyết:

 

“Anh ấy là anh ấy, tôi là tôi. Làm phiền cậu Thẩm đưa hóa đơn cho tôi.”

 

Thẩm Mặc và Lâm Kiều Kiều: "???"

 

Lúc này, Giang Ngự Hàn gập laptop lại, tự mình đẩy xe lăn đến bên cạnh Dung Yên, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai cô:

 

“Cùng nhau về đi.”

 

Dung Yên không từ chối, cô theo Giang Ngự Hàn lên xe của Hữu Văn.

 

Lâm Kiều Kiều tự lái xe về.

 

Suốt dọc đường, cả hai không ai nói lời nào.

 

Cho đến khi xe dừng trước chung cư Bích Vân, Dung Yên đành cúi xuống giúp anh đẩy xe lăn vào thang máy.

 

Bất ngờ…

 

Anh lại nắm c.h.ặ.t t.a.y cô không chịu buông.

 

Cô càng giãy giụa, anh càng nắm chặt hơn.

 

Dung Yên ngừng vùng vẫy, giọng điệu lạnh nhạt:

 

“Đây là thang máy, anh đừng như vậy.”