Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 105: Sao lại mềm mại đến thế?



Tim Dung Yên như thắt lại, vì sao một người đàn ông có thể thản nhiên nói ra những lời vô lại như vậy?

 

Cô giơ tay chạm lên môi, trừng mắt lườm Giang Ngự Hàn nhưng vẫn không nói gì.

 

Vốn dĩ sức lực của cô chẳng phải đối thủ của anh, bây giờ cả người còn mềm nhũn nên anh dễ dàng gạt tay cô ra.

 

Nụ hôn của anh không còn bá đạo như lúc nãy, mà trở nên dịu dàng đến mức khiến người ta chìm đắm.

 

Dung Yên trợn tròn mắt: “…”

 

Cô không sợ Giang Ngự Hàn ngang ngược, cô chỉ sợ anh bất ngờ dịu dàng.

 

Anh có khuôn mặt khiến cả thế gian nghiêng ngả, vẫn chưa đủ gây c.h.ế.t người.

 

Nhưng nếu người đàn ông vừa có khuôn mặt ấy, vừa dịu dàng đó mới thực sự là trí mạng!

 

Ban đầu, Dung Yên cố gắng giữ vững lý trí, nhắc nhở mình rằng vẫn đang giận Giang Ngự Hàn.

 

Nhưng dần dần, cô chìm sâu vào sự dịu dàng c.h.ế.t người ấy.

 

Đừng nói đến chuyện cãi nhau với Giang Ngự Hàn, cô còn không biết hôm nay là ngày bao nhiêu.

 

Nụ hôn kết thúc, Dung Yên mềm nhũn đến mức ngồi không vững, trực tiếp ngã vào lồng n.g.ự.c anh.

 

Tay anh đặt ở eo cô nhưng khi cô mất thăng bằng, bàn tay ấy vô thức trượt lên trên.

 

Sao lại mềm mại đến vậy?

 

Khiến người ta muốn đè cô xuống giường mà bắt nạt một phen.

 

Cảm nhận được điều gì đó không ổn, Dung Yên giãy giụa ngồi thẳng dậy nhưng Giang Ngự Hàn không để cô như ý.

 

Đôi tay đặt trên người cô càng lúc càng càn rỡ.

 

Nghĩ đến chuyện hai người vẫn đang chiến tranh lạnh, thậm chí đã đến mức không thể giao tiếp, Dung Yên vội dùng cả hai tay giữ c.h.ặ.t t.a.y anh lại.

 

Khuôn mặt cô đỏ bừng, ánh mắt long lanh, giọng nói mềm mại mà trách móc.

 

“Giang Ngự Hàn, anh có thể biết xấu hổ chút nào không? Làm chuyện quá đáng như vậy rồi mà còn muốn chiếm lợi của em?”

 

Giang Ngự Hàn khẽ nhếch môi, mặc cho đôi tay nhỏ bé của cô bao bọc lấy tay mình.

 

Ánh mắt anh rơi xuống bờ vai trắng nõn của cô, nơi lộ ra khỏi chiếc áo ngủ màu hồng phấn.

 

Làn da tựa tuyết, phối hợp với bộ ngủ màu phấn hồng. Trong mắt Giang Ngự Hàn, cô đẹp đến mức yêu kiều động lòng người.

 

“Vợ ơi, nếu anh chiếm lợi của phụ nữ khác thìđó mới là không biết xấu hổ.”

 

Dung Yên: “...”

 

Ồ!

 

Nghe cũng có lý ghê nhỉ!

 

Cô không thể phản bác.

 

Thu tay về, cô quyết định tối nay sẽ ngủ ở chiếc giường nhỏ!

 

Cô không muốn tiếp tục để anh chiếm lợi, cũng không muốn tranh cãi thêm.

 

Cô sợ mình tức đến mức hại thân, trong khi thần may mắn vừa mới để mắt đến cô, giúp cô giành được vai nữ chính của dự án lớn.

 

Nhưng vừa đặt chân xuống giường, cô đã bị anh kéo lại.

 

Lần này, cả người cô ngã thẳng vào lồng n.g.ự.c anh.

 

“Em định đi đâu?”

 

Một tay anh ôm chặt lấy eo cô, tay còn lại vuốt nhẹ mái tóc mềm mại, giọng nói có chút dịu dàng.

 

Dung Yên không thể thoát khỏi vòng tay anh, nên đành di chuyển chân.

 

Đúng vậy, trong tình huống này, cô vẫn nghĩ đến việc không làm đau chân anh.

 

Cô cũng rất bất lựcnnhưng không thể kiểm soát bản thân, cứ phải nghĩ cho người khác.

 

Hơn nữa, cô rất rõ ràng, nếu làm đau chân anh, không chỉ khiến cô thêm phiền phức mà còn tăng khối lượng công việc của Chu Mại.

 

Dung Yên ngẩng đầu lên, cô nghiến răng nghiến lợi, rõ ràng từng chữ.

 

“Em muốn ngủ ở giường nhỏ.”

 

Anh hỏi: “Em vẫn còn giận sao?”

 

“Đúng! Em rất nhỏ mọn, mau buông em ra!”

 

Giang Ngự Hàn nhẹ nhàng véo má cô, giọng điệu trầm thấp.

 

“Vậy em cứ rộng lượng một chút đi.”

 

Dung Yên: “...”

 

Thực sự không thể giao tiếp được nữa!

 

Cô liều mạng giãy giụa, muốn thoát khỏi vòng tay anh nhưng bị anh siết chặt hơn.

 

“Dung tiểu thư, em chắc chắn muốn tiếp tục lộn xộn sao?”

 

Giọng nói của anh trầm thấp, khàn khàn.

 

Dung Yên không dám nhúc nhích nữa, bởi vì cô đã nhận ra sự khác thường của anh.

 

Dung Yên mím môi, cô tức giận gắt lên.

 

“Giang Ngự Hàn! Ngày mai em còn phải tham gia họp báo khai máy, anh buông em ra!”

 

Giang Ngự Hàn bình thản hỏi ngược lại.

 

“Vậy chẳng phải em vừa nói, ngày mai muốn đi ly hôn sao?”

 

Môi Dung Yên khẽ nhếch lên, cô mỉm cười rạng rỡ, giọng nói mềm mại nhưng từng chữ lại như nhát d.a.o sắc bén.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Nếu anh đồng ý, chiều mai chúng ta có thể đến cục dân chính làm thủ tục.”

 

Ánh mắt Giang Ngự Hàn lạnh như băng, nhìn cô đầy nguy hiểm.

 

Dung Yên không kìm được mà rùng mình nhưng ánh mắt cô vẫn kiên định.

 

Có thể thấy, cô thực sự rất giận, cũng thất vọng vô cùng về anh.

 

Cô chắc chắn sẽ không quên được sự mất mặt của mình đêm nay.

 

Nếu để Dung Khuynh Thành biết chuyện, không biết sẽ cười nhạo cô thế nào.

 

Lâm Kiều Kiều có lẽ sẽ không tin sự thật này, mà vẫn nghĩ rằng cô quá khiêm tốn mà thôi.

 

Đúng lúc ấy, cô nghe thấy Giang Ngự Hàn lạnh lùng nói.

 

“Gấp gáp muốn ly hôn thế này, anh biết ngay là em có đàn ông khác mà.”

 

Dung Yên ngơ ngác: “...”

 

Giang Ngự Hàn chậm rãi tiếp lời.

 

“Chẳng trách dù ngày ngày bên nhau, em lại không nhận ra anh mở nhà hàng. Cũng chẳng trách em không cho ạm chạm vào, còn mắng anh không biết xấu hổ, chỉ biết chiếm lợi của em.”

 

Anh siết nhẹ vòng eo mềm mại của cô, giọng nói mang theo chút tà mị.

 

“Nói đi, người đàn ông khiến em giữ mình như ngọc rốt cuộc là ai?”

 

Dung Yên: “...”

 

Cô có cần phải ra ngoài xem thử có tuyết rơi không?

 

Thật đấy, cô còn oan hơn cả Đậu Nga!

 

Chỉ vài câu của anh, cô từ nạn nhân bị biến thành kẻ có lỗi.

 

Quá lợi hại!

 

Ban đầu là lỗi của Giang Ngự Hàn không chủ động nói cho cô biết anh mở nhà hàng.

 

Bây giờ, lại trở thành lỗi của cô, không quan tâm anh, không phát hiện anh mở nhà hàng.

 

Không những thế, anh còn gán cho cô tội danh phản bội, có người đàn ông khác.

 

Không kìm chế nổi nữa, Dung Yên đưa tay lên bóp cổ anh.

 

Nhưng Giang Ngự Hàn chẳng những không sợ, còn nhếch môi trêu chọc.

 

“Em bóp c.h.ế.t anh chẳng phải sẽ được ở bên người đàn ông khác rồi sao?”

 

Chỉ vài giây sau, Dung Yên đành thu tay về.

 

Cô không muốn An An mất đi cha, lại còn có một người mẹ phải ngồi tù.

 

Rõ ràng là chuyện giữa cô và Giang Ngự Hàn, sao có thể để An An gánh chịu hậu quả?

 

Dung Yên ngồi thẳng dậy, cô chống nạnh, giọng đầy tức giận.

 

Cô không phải là người thích gây sự nhưng bị tên khốn Giang Ngự Hàn này ép đến phát điên.

 

Ánh mắt cô tựa như muốn băm vằm anh thành trăm mảnh, thậm chí còn nâng cao giọng nói.

 

“Giang Ngự Hàn! Em không hề có người đàn ông khác, anh đừng hòng gán tội cho em!”

 

Anh lạnh nhạt đáp.

 

“Vậy sao em không cho anh chạm vào?”

 

“Dĩ nhiên là vì anh đáng ghét! Bây giờ còn cố tình đổi trắng thay đen! Không những em không muốn thân mật với anh mà em còn không muốn nói chuyện với anh nữa!”

 

Nói xong, Dung Yên cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

 

Cô sẽ không để mình bị oan, cũng không chịu ấm ức thêm nữa.

 

Đứng dậy, Dung Yên dọn dẹp chiếc giường nhỏ, chuẩn bị ngủ ở đó.

 

Cô rất kiên quyết không muốn ngủ chung giường với Giang Ngự Hàn nữa, kẻo bị anh làm cho tức chết.

 

Anh ngồi dựa vào đầu giường, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.

 

Nhưng khi cô từ phòng tắm bước ra, lại thấy Giang Ngự Hàn đã nằm trên chiếc giường nhỏ của cô.

 

Cô kinh ngạc chỉ vào anh.

 

“Anh, anh đứng dậy ngay! Đây là giường của em!”

 

Giang Ngự Hàn xoay đầu sang hướng khác, cố tình không nhìn cô, giọng điềm nhiên.

 

“Nếu anh đã khiến em chán ghét đến thế, vậy thì anh ngủ giường nhỏ là được rồi.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Dung Yên: “...”

 

Anh không cho người ta sống nữa sao?

 

Chiếc giường nhỏ này đến cô ngủ còn thấy chật.

 

Huống hồ gì là Giang Ngự Hàn cao hơn mét tám, lại còn là một bệnh nhân chưa hoàn toàn bình phục.

 

Dung Yên dậm chân, tức đến phát điên.

 

Kiếp trước cô rốt cuộc đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại gặp phải tên đàn ông hư hỏng này?

 

Dung Yên tiến tới bên giường nhỏ, cô lập tức ra tay.

 

Cô sợ rằng nếu còn nói thêm câu nào, mình sẽ tức đến bốc khói đầu.

 

Dùng cả tay lẫn chân, cuối cùng cô cũng kéo được Giang Ngự Hàn ra khỏi giường.

 

Nhưng ngay sau đó, anh nắm chặt cổ tay cô, nhẹ nhàng siết một cái khiến cô ngã nhào vào lòng anh.

 

Anh cúi sát xuống, hơi thở ấm áp phả vào vành tai, khiến cô đỏ mặt.

 

“Sao vậy? Không nỡ để anh ngủ giường nhỏ à?”