Dung Yên tức chính bản thân mình vì cô luôn quá mềm lòng, không thể buông bỏ.
Dù sao thì cô vẫn luôn ghi nhớ rất rõ Giang Ngự Hàn gặp tai nạn xe hơi, trở thành người thực vật, phần lớn đều liên quan đến cô.
Nhìn anh hồi phục ngày một tốt hơn, cảm giác tội lỗi trong cô cũng dần vơi bớt. Trước đây, khi anh còn chưa tỉnh, cô thường xuyên mất ngủ. Còn bây giờ, đã đỡ hơn nhiều.
Bàn tay nhỏ của Dung Yên nhẹ nhàng vỗ lên mặt anh.
“Em không phải không nỡ đâu nhé! Chỉ là, không giống ai đó, em vẫn còn biết sĩ diện. Không thể nào để một bệnh nhân ngủ giường nhỏ, còn mình thì nằm giường lớn được.”
Nói xong, cô định đứng dậy. Cô sợ nếu cứ ngồi trên người anh thế này sẽ làm đau chân anh nhưng Giang Ngự Hàn lại giữ chặt lấy cô, không chịu buông.
Giọng anh khẽ vang lên bên tai cô.
Dung Yên nghiêng mặt đi, giận dỗi nói:
“Không được! Ai bảo anh mở nhà hàng mà không nói với em. Còn nữa, đừng có gọi em là vợ!”
“Vợ ơi, em đừng giận nữa được không?”
Anh ôm cô càng chặt hơn, tiếp tục thương lượng:
“Cho anh một cơ hội giải thích được không?”
Dung Yên bất giác nổi hết da gà.
Giang Ngự Hàn thế này khiến cô không chỉ sợ hãi mà còn cảm thấy hoảng hốt.
Cô cố tỏ ra bình tĩnh:
“Được thôi, em muốn xem anh định giải thích thế nào.”
Anh khẽ cong môi, ánh mắt nhìn cô có chút chân thành.
“Anh chỉ cảm thấy... chuyện mở nhà hàng nhỏ như vậy, không cần thiết phải nói với em.”
Dung Yên: “...”
Ha ha!
Trong mắt Giang tổng, mở một nhà hàng chỉ là chuyện nhỏ đến mức không đáng để nhắc đến với cô.
Hai hàm răng Dung Yên nghiến chặt vào nhau, cô túm lấy cổ áo anh, nở nụ cười đầy nguy hiểm:
“Vậy xin hỏi Giang tổng, trong mắt anh, thế nào mới được coi là chuyện lớn đáng để anh đặc biệt nói với em?”
Giọng anh lười biếng đáp lại:
“Ít nhất cũng phải là dự án trên một tỷ tệ ấy (khoảng 3525,2 tỷ VNĐ)! Nếu không thì sao dám báo cáo với Giang phu nhân chứ?”
Dung Yên không biết nên khóc hay cười: “...”
Xin lỗi nhé!
Đúng là nghèo khó đã hạn chế trí tưởng tượng của cô. Dù sao thì cô chỉ cần có hai triệu tiền thù lao cũng đã hài lòng rồi.
Dung Yên cố gắng vùng ra nhưng cánh tay đang ôm chặt eo cô của anh lại như tường đồng vách sắt!
Cô tức giận trừng mắt nhìn anh:
“Em ngồi trên người anh như vậy, chân anh không đau sao?”
“Nếu em đang hỏi... cái chân đó thì đau đấy.”
Thấy chưa? Cô với Giang Ngự Hàn thật sự không thể nào nói chuyện được với nhau!
Dung Yên đỏ mặt, lúng túng nói:
“Vậy anh buông em ra, em mới có thể đứng lên.”
Giọng anh không nhanh không chậm:
“Nhưng em đứng lên thì sẽ càng đau hơn.”
Cô không chịu nổi nữa rồi!
Bây giờ, Giang Ngự Hàn còn khó đối phó hơn cả khi trước lúc bị tai nạn.
Cô hừ nhẹ một tiếng:
“Anh... anh đừng có làm loạn nữa, muộn rồi, đi ngủ đi!”
Giang Thiếu lấy điện thoại ra, còn kéo cô cùng nhìn:
“Chưa muộn đâu, còn chưa tới mười hai giờ.”
Ánh mắt Dung Yên nhìn Giang Ngự Hàn tràn đầy tức giận, ấm ức, lại có chút đáng thương.
Cô đã nhận ra rồi.
Rõ ràng cô là người giận dữ, là người chiếm thế thượng phong. Nhưng khi đối mặt với Giang Ngự Hàn, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh!
Về lời giải thích vừa nãy của anh, trong lòng cô bỗng có chút tin tưởng.
Dù sao thì trước khi bị tai nạn, Giang Ngự Hàn là tổng giám đốc của Giang Thị.
Mặc dù bây giờ anh mất trí nhớ nhưng dã tâm của anh có lẽ vẫn chưa thay đổi.
Có thể trong mắt anh, việc mở một nhà hàng thật sự chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến.
Dung Yên lắc đầu thật mạnh, cố nhắc nhở bản thân.
Không được! Không thể chỉ dựa vào suy đoán của mình mà tự rửa sạch tội danh cho tên khốn này được!
Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, dịu dàng hỏi:
“Em còn giận sao?”
“Ừm, anh không cảm thấy mình rất ích kỷ sao?”
Dung Yên bắt đầu tiến hành “tra hỏi linh hồn” đối với Giang Ngự Hàn.
Anh không giận, chỉ khẽ xoa nhẹ mái tóc cô khiến nó hơi rối lên.
“Anh ích kỷ ở đâu?”
“Anh chỉ đứng trên lập trường của mình để suy nghĩ vấn đề, chưa từng nghĩ đến góc độ của em. Với em mà nói, mở một nhà hàng không phải là chuyện nhỏ, mà là một chuyện rất lớn.”
Sau khi giúp Dung Yên chỉnh lại mái tóc rối, Giang Ngự Hàn nhìn cô với vẻ nửa cười nửa không, chậm rãi nói:
“Vậy để anh báo cáo với Giang phu nhân trước nhé! Tuần sau, anh và Thẩm Mặc sẽ mở thêm một chi nhánh nữa.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Nghe xong, Dung Yên có cảm giác như bị sét đánh trúng.
Kẻ ngốc là ai?
Chính là cô đây!
Đối với Giang Ngự Hàn, việc mở một nhà hàng dường như cũng chỉ dễ dàng như đi chợ mua rau mà thôi.
Dung Yên chợt nhận ra nguyên nhân khiến cô và anh tranh cãi tối nay chính là do sự khác biệt về giá trị quan.
Nhưng Giang Ngự Hàn đã sẵn sàng thay đổi, mà cô cũng không phải kiểu người được nước lấn tới.
Dung Yên không thèm nhìn anh, cô khẽ nói:
“Anh… anh về giường lớn ngủ đi, em thu dọn giường nhỏ lại.”
Anh cố ý hỏi với giọng trầm thấp:
“Không chia giường ngủ với anh nữa à?”
Dung Yên hơi kiêu ngạo đáp:
“Còn phải xem biểu hiện của anh thế nào đã.”
Giang Ngự Hàn không quanh co, anh hỏi thẳng:
“Vậy em muốn anh biểu hiện thế nào?”
Đôi mắt trong veo của Dung Yên khẽ đảo một vòng, cô nhìn xuống bàn tay anh đang đặt trên eo mình, nghiêm giọng nói:
“Trước hết, bỏ tay ra, em muốn dậy.”
Giang Ngự Hàn rất nghe lời, lập tức buông tay.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Dung Yên nhanh chóng rời khỏi người anh nhưng vừa đứng lên, cô vẫn không nhịn được mà hỏi một câu:
“Chân anh không sao chứ?”
Anh nhướng mày, cười như không cười:
“Em thử xem là biết ngay.”
Dung Yên bĩu môi, nhiệt độ trên mặt lập tức tăng vọt.
Cô không trả lời mà chỉ chuyên tâm dìu anh từ giường nhỏ lên giường lớn. Khoảng cách giữa hai chiếc giường không xa nên không cần dùng đến xe lăn.
Quan trọng hơn, sức khỏe của Giang Ngự Hàn đã hồi phục rất tốt.
Dung Yên nói được làm được, cô lập tức thu dọn giường nhỏ.
Lúc nãy, cô luôn có cảm giác Giang Ngự Hàn ngủ trên giường nhỏ quá nguy hiểm. Vẫn là giường lớn khiến cô cảm thấy yên tâm hơn.
Nhìn thấy cốc nước trên bàn, Dung Yên lại trở về dáng vẻ dịu dàng như ngày thường.
“Giang Ngự Hàn, anh có muốn uống nước không?”
“Không.”
Anh cao ngạo đáp, rồi lạnh lùng bổ sung:
“Vừa rồi em chỉ rót nước cho mình, chẳng thèm rót cho anh.”
Dung Yên: “...”
Lúc nãy cô đang tức giận, làm gì có chuyện chủ động rót nước cho anh!
Nhưng một người đàn ông như anh mà cũng nhỏ mọn đến vậy sao?
Cuối cùng, cô vẫn rót nước, rồi đưa tận miệng anh.
“Đây là do anh nhờ em đấy nhé.”
Trên mặt cô viết rõ ba chữ to đùng “hết nói nổi”. Giang Ngự Hàn này đúng là trẻ con không lối thoát.
Anh im lặng uống cạn cốc nước từ tay cô. Sau đó, Dung Yên đặt cốc xuống rồi ngồi xuống bên cạnh anh.
Cô thuận miệng hỏi:
“Chi nhánh tuần sau anh và Thẩm Mặc mở, cũng sẽ đặt tên là Vô Song sao?”
“Ừm, ngay gần phim trường.”
Đôi mắt cô lập tức sáng lên, trong đầu liền hiện ra hình ảnh mỹ thực hấp dẫn.
Bởi vì hầu hết các cảnh quay của Cửu Sinh Cửu Thế đều được thực hiện tại phim trường.
Vì đồ ăn ngon, cô quyết định mặt dày một lần.
“Anh có thể cho em một thẻ VIP không? Em không muốn xếp hàng.”
Nhìn thấy anh lắc đầu, Dung Yên lập tức thất vọng.
Quả nhiên, quan hệ giữa cô và Giang Ngự Hàn còn chẳng tính là bạn bè.
Nhưng anh nói:
“Em không cần cái đó.”
“Không, em rất cần! Nhưng mà… năm mươi vạn một thẻ VIP, thật sự quá đắt.”
Anh khẽ véo nhẹ gương mặt cô, giọng nói chậm rãi, ung dung:
“Em chỉ cần quét mặt là được, không cần xếp hàng, cũng không cần thanh toán.”
Dung Yên ban đầu là sững sờ, sau đó là phấn khích nhào vào lòng anh.
Giọng cô vui vẻ:
“Không cần xếp hàng là được rồi, em không ăn chùa đâu.”
Giang Ngự Hàn giữ cô ngồi yên trên đùi mình, giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Chúng ta có thể trao đổi ngang giá.”
Dung Yên chớp mắt:
“Ý anh là gì?”
Anh khẽ cắn lấy vành tai cô, giọng càng thêm khàn khàn và gợi cảm.