“Em ấy thông minh quá, trước mắt cứ tiếp tục giấu đi đã.”
Hữu Văn cung kính gật đầu:
“Vâng, Tam Thiếu.”
Lúc này, Dung Yên đã ngồi trên xe của Đại Quất.
Lần đầu tiên tham dự buổi họp báo khai máy với tư cách nữ chính, cô có chút hồi hộp!
May mắn thay, nam chính là học trưởng Vệ Trì, một người quen thuộc với cô.
Chiếc xe dừng lại an toàn, Dung Yên nhìn vào điện thoại, đúng như cô dự đoán, cô đến sớm hơn nửa tiếng.
Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, không thấy bóng dáng của Vệ Trì nhưng lại thấy biên kịch Trương và đạo diễn Lưu.
Biên kịch Trương còn vẫy tay với cô, ra hiệu bảo cô đến gần.
Dung Yên bước đến, nhanh chóng đứng bên cạnh ông.
Biên kịch Trương quan sát cô một lượt rồi cười hiền hòa:
“Tiểu Dung, mới mấy ngày không gặp mà cô lại càng xinh đẹp hơn rồi.”
Đạo diễn Lưu cũng nói:
“Tiểu Dung này, có phải đang yêu rồi không?”
Mặt Dung Yên thoáng đỏ lên.
Tô Lam từng nhắc cô, đừng dễ dàng tiết lộ chuyện mình đã kết hôn và có con. Nếu đã dấn thân vào giới giải trí thì phải tuân theo quy tắc của nó. Nhưng Dung Yên không muốn nói dối, chỉ đành mỉm cười mà không đáp.
Thấy cô như vậy, biên kịch Trương liền giúp cô giải vây:
“Yêu đương cũng được nhưng đừng để tình cảm làm mờ lý trí là được. Sự nghiệp diễn xuất của cô chỉ vừa mới bắt đầu thôi đấy.”
Dung Yên kiên định nói:
“Biên kịch Trương, đạo diễn Lưu, hai người cứ yên tâm, tôi sẽ không vì tình yêu mà từ bỏ sự nghiệp đâu.”
Không có gió trăng hoa lệ vẫn có thể sống tiếp nhưng nếu không có tiền thì có khi sẽ c.h.ế.t đói mất.
Dù cô có thể sống nhờ tình yêu nhưng tuyệt đối không thể để An An bị đói!
Sắc mặt đạo diễn Lưu trở nên nghiêm túc:
“Tiểu Dung, mong cháu nói được làm được. Trong giới này, không ít người đã bị tình yêu hủy hoại đâu.”
Biên kịch Trương cười cười:
“Tôi tin Tiểu Dung không phải kiểu người để tình yêu chi phối, chắc chắn cô sẽ không làm tôi thất vọng.”
Dung Yên chợt cảm thấy áp lực đè nặng trên vai.
Cô cũng hiểu thấu nỗi khổ tâm của Tô Lam.
Nếu để đạo diễn Lưu và biên kịch Trương biết cô đã kết hôn và có con, có khi họ sẽ loại cô khỏi vai nữ chính này ngay lập tức.
Họ sẽ cho rằng cô là một nghệ sĩ có nhiều rủi ro, có thể không dùng thì sẽ không dùng.
Dung Yên thẳng lưng, nghiêm túc nói với biên kịch Trương và đạo diễn Lưu:
“Tôi sẽ cố gắng hết sức để quay phim thật tốt, không phụ sự kỳ vọng của hai người!”
Đợi đến khi cô trở thành một diễn viên có thực lực trong mắt khán giả thì việc kết hôn sớm, sinh con sớm có khi lại trở thành lợi thế của cô!
Dần dần, các diễn viên khác cũng đến. Vệ Trì đi cùng Trình Lâm Sương.
Năm ngoái, tại lễ trao giải Kim Thị, Vệ Trì giành giải Nam phụ xuất sắc nhất, còn Trình Lâm Sương giành giải Nữ phụ xuất sắc nhất.
Hơn nữa, họ đều đạt giải nhờ cùng một bộ phim, nghĩa là lần này Vệ Trì và Trình Lâm Sương tiếp tục hợp tác với nhau.
“Tiểu Dung, em đến sớm thật đấy. Để anh giới thiệu một chút, đây cũng là đàn em khoá dưới của anh, Trình Lâm Sương.”
Dung Yên đã từng xem phim Trình Lâm Sương đóng, cũng từng đọc qua tư liệu về cô ấy, biết cô ấy nhỏ tuổi hơn mình.
Nhưng cô không trực tiếp gọi Trình Lâm Sương là em, dù sao đây cũng là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Dung Yên nở nụ cười dịu dàng:
"Chào cô Trình, tôi là Dung Yên."
Trình Lâm Sương cũng cười:
“Chị đừng khách sáo như thế, chị cứ gọi em là Tiểu Sương như học trưởng Vệ đi.”
Vừa mới chào hỏi xong, đạo diễn Lưu đã dẫn theo một cậu bé đến giới thiệu với họ:
“Đây là Tiểu Hi, trong phim cậu bé sẽ vào vai Tiểu Màn Thầu.”
Trong kịch bản, Tiểu Màn Thầu là con của nam nữ chính.
Nói cách khác, Dung Yên sẽ vào vai mẹ của cậu bé trước mặt.
Lần đầu tiên đóng vai mẹ trên màn ảnh, Dung Yên nhìn cậu bé sắp sửa trở thành “con trai” mình mà cảm thấy tim mình như tan chảy.
Tiểu Hi mặc một bộ vest nhỏ, gương mặt có chút lạnh lùng nhưng lại đáng yêu vô cùng. Ai nhìn cũng sẽ yêu thích cậu bé mất thôi!
Trình Lâm Sương đã nửa ngồi xuống trước mặt Tiểu Hi:
“Chào Tiểu Hi! Trong phim chị sẽ đóng vai một dì xấu tính hay bắt nạt em. Nhưng chị có kẹo này, em đừng sợ chị có được không?”
Tiểu Hi không nhận lấy kẹo, cậu bé vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, bình tĩnh nói:
“Cảm ơn chị, nhưng em không sợ chị, cũng không thích ăn kẹo.”
“Được rồi! Tiểu Hi, chị thấy em đẹp trai quá, có thể chụp chung một tấm với chị không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
Trình Lâm Sương đành cất kẹo vào túi, lấy điện thoại ra…
Tiểu Hi khẽ gật đầu, giọng nói rõ ràng và rành rọt:
“Có thể chụp ảnh nhưng chị không được ôm em, cũng không được hôn lên mặt em.”
Nghe xong lời này, không chỉ Trình Lâm Sương bật cười mà ngay cả Dung Yên, Vệ Trì và đạo diễn Lưu cũng cười theo.
Tất nhiên, trong lòng Dung Yên, An An vẫn là đáng yêu nhất.
Tiểu Hi chỉ có thể xếp thứ hai, nhưng điều đó không ngăn cản cô cười đầy vẻ yêu thương.
“Chị Dung, có thể phiền chị chụp giúp em và Tiểu Hi một tấm không?”
“Tất nhiên rồi, đây là vinh hạnh của chị.”
Nhận lấy điện thoại, Dung Yên chỉ bấm nhẹ một cái mà bức ảnh đã đẹp đến bất ngờ.
Đây là con nhà ai vậy chứ, cô thực sự muốn lén mang bé về nhà, nuôi cùng với An An quá đi mất!
Trình Lâm Sương nhìn ảnh vô cùng hài lòng. Nếu không phải vì Tiểu Hi đã đặt ra quy tắc từ trước, cô thật sự muốn ôm bé chụp ảnh chung.
Trình Lâm Sương nhìn Dung Yên một chút, lại quay sang Vệ Trì, cô bất ngờ buột miệng:
“Hay để em chụp cho cả ba người một tấm, trông cứ như một nhà ba người vậy?”
Tiểu Hi đứng thẳng tắp, bình tĩnh nói:
“Có thể, nhưng vẫn không được ôm em, cũng không được hôn lên mặt em.”
Dung Yên đã nửa quỳ xuống bên cạnh Tiểu Hi.
Phải làm sao đây? Cô thực sự rất muốn véo má bé con này quá đi mất!
Cô hít sâu mấy lần mới miễn cưỡng kiềm chế được bản thân.
Dù Tiểu Hi chỉ lớn hơn An An một chút, nhưng nguyên tắc tôn trọng người khác thì không phân biệt tuổi tác.
Khoan đã…
Cô càng nhìn Tiểu Hi, càng cảm thấy khuôn mặt này rất quen thuộc. Giống như cô đã gặp bé ở đâu đó rồi nhưng lại không thể nhớ ra là ai.
Chỉ đơn giản có một cảm giác rất quen mắt.
Vệ Trì cũng quỳ xuống bên cạnh Tiểu Hi, bức ảnh “một nhà ba người” này trông thực sự ấm áp.
Chụp xong ảnh nhưng Dung Yên vẫn chưa vội đứng dậy.
Sự xuất hiện của Tiểu Hi khiến buổi họp báo khai máy không còn nhàm chán nữa.
Cô mím môi, dịu dàng bật chế độ “mẹ hiền”:
“Tiểu Hi, có thể nói cho cô biết, con bao nhiêu tuổi rồi không?”
Tiểu Hi nghiêng đầu nhìn cô một lúc, sau đó trả lời:
“Năm nay em sáu tuổi. Chị không phải cô, mà là chị.”
Tim Dung Yên một lần nữa như tan chảy.
Ai mà không thích được một bé trai lạnh lùng, đẹp trai, lại có nguyên tắc từ nhỏ gọi là “chị” cơ chứ!
“Vậy hôm nay ai đưa em đến buổi họp báo thế?”
Tiểu Hi liếc nhìn chiếc xe RV đậu không xa, hơi cau mày rồi nói:
“Là ba em đưa em đến.”
Dung Yên theo bản năng cũng nhìn về chiếc xe ấy.
Cửa xe vẫn chưa đóng, như thể lúc nào cũng mở sẵn để chờ đón Tiểu Hi quay lại.
Chiếc xe này không hề rẻ.
Thật ra, chỉ cần nhìn cách ăn mặc của Tiểu Hi là có thể đoán được gia đình bé không tầm thường.
Giống như cô vậy, cô còn chẳng có nổi một chiếc xe RV, thậm chí ngay cả ý định mua cũng chưa từng nghĩ đến.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Dù sao trước đây cô cũng chỉ là một diễn viên tuyến mười tám, hoàn toàn không cần thiết phải mua một chiếc xe như vậy.
Buổi họp báo bắt đầu đúng giờ.
Dung Yên, Vệ Trì và Tiểu Hi cùng đứng chung một chỗ, để mọi người dễ dàng nhận ra họ chính là một gia đình trong phim.
Sau khi họp báo kết thúc, Dung Yên vẫn chưa thể về ngay, vì buổi chiều cô còn phải chụp ảnh tạo hình.
Đạo diễn Lưu vừa mới hỏi cô có thể dùng chung phòng trang điểm với Tiểu Hi không.
Dung Yên không cần suy nghĩ, cô lập tức đồng ý.
Ai mà lại từ chối cơ hội được ở chung một phòng với một bé trai đáng yêu như vậy chứ!
Hơn nữa, như vậy cũng giúp cô và Tiểu Hi xây dựng tình cảm, đóng phim sẽ tự nhiên hơn.
“Tiểu Hi, em có muốn cùng chị về phòng trang điểm không?”
Tự xưng là “chị”, Dung Yên bỗng có chút ngượng ngùng.
Cô còn lo lắng không biết liệu nụ cười của mình có giống một “dì xấu” đang dụ dỗ trẻ con không nữa.
“Chị, phiền chị đợi một chút, em đi nói với ba một tiếng đã.”
Dung Yên vội gật đầu:
“Được, chị ở đây đợi em.”
Cô thấy Tiểu Hi không lên xe, mà có một người đàn ông từ trong xe bước xuống.