Dung Yên khẽ xoa nhẹ đôi mắt, rồi lại cẩn thận nhìn về phía chiếc xe RV.
Không phải vấn đề của cô, người đang nói chuyện với Tiểu Hi, thật sự là Thời Thiếu Đình.
Có lẽ vì Thời Thiếu Đình và Giang Ngự Hàn giống nhau như đúc nên khi đột nhiên biết anh có một đứa con trai sáu tuổi, Dung Yên thực sự rất sốc.
Cô thấy Thời Thiếu Đình đang cùng Tiểu Hi bước về phía mình.
Bàn tay cô đặt lên ngực, cô có thể cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình đang đập loạn nhịp.
Rõ ràng, cô đã tận mắt chứng kiến Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình cùng xuất hiện trong một khung hình.
Nhưng khi nhìn Thời Thiếu Đình, cô vẫn theo bản năng nghĩ rằng anh và Giang Ngự Hàn là cùng một người.
“Ba ơi, con và chị này chung một phòng hóa trang, ba cứ đi làm việc đi! Con với chị ấy vào phòng hóa trang nghỉ ngơi là được rồi.”
Hôm nay, Thời Thiếu Đình không đeo kính gọng vàng như thường lệ mà thay vào đó là một cặp kính râm màu đen.
Nhưng dù anh có đeo kính hay không, Dung Yên vẫn có thể nhận ra anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Bởi vì trong tiềm thức cô vẫn nghĩ rằng đây chính là Giang Ngự Hàn, là người mà cô rất quen thuộc.
“Tiểu Hi, mắt và đầu óc của chị này không được tốt lắm, con vẫn nên về với ba trước đi, chiều hãy quay lại.”
Dung Yên: “…”
Người đàn ông này, thật sự quá đáng rồi! Dám ngang nhiên bôi nhọ cô ngay trước mặt Tiểu Hi.
Dù cô có nhu nhược đến đâu, cô cũng không thể nuốt trôi cục tức này được!
Tất nhiên, Dung Yên không xông lên mà đ.ấ.m cho người đàn ông nghiêm nghị, đạo mạo kia một trận. Vì cô biết, về khoản vũ lực, cô không phải là đối thủ của Thời Thiếu Đình.
Cô đứng cách anh một mét, cô dừng bước.
Không la lối om sòm như một người đàn bà chanh chua, Dung Yên chỉ nhếch môi, nở một nụ cười đầy lịch sự:
“Thời tổng, xin hỏi chồng tôi có phải trông giống hệt anh không?”
Thời tổng với vẻ mặt cực kỳ không tình nguyện, gật đầu nhẹ một cái, sau đó phun ra ba chữ:
“Kẻ sửa mặt.”
Khoé miệng Dung Yên giật nhẹ mấy cái.
So với Thời Thiếu Đình, đột nhiên cô lại thấy ông chồng họ Giang của mình cũng không đến nỗi nào.
Chỉ là thô lỗ với cô một chút mà thôi.
“Thời tổng, nếu anh đã thừa nhận chồng tôi và anh giống nhau như đúc, vậy tại sao anh lại nói mắt tôi có vấn đề? Chẳng lẽ thư ký Hồ vẫn chưa báo với anh rằng tôi đã đưa bằng chứng cho cô ấy xem, chứng minh rằng chồng tôi không hề chỉnh sửa gương mặt sao?”
Thời Thiếu Đình khoanh tay trước ngực, giọng điệu của lạnh nhạt đến cực điểm.
“Ý của cô là người chỉnh sửa gương mặt chính là tôi?”
Dung Yên nhẹ nhàng nhún vai, giọng nói điềm nhiên nhưng không hề yếu thế:
“Thời tổng, ý của tôi là tôi có đủ bằng chứng chứng minh chồng tôi không hề động d.a.o kéo, chứ không hề nói rằng người chỉnh sửa chính là anh. Nhưng mà, Thời tổng vừa rồi đã ác ý phỉ báng tôi, anh nhất định phải xin lỗi tôi đấy.”
Thời Thiếu Đình cười lạnh:
“Tôi xin lỗi cô sao?”
Dung Yên gật đầu, giọng nói kiên định:
“Thời tổng, ăn có thể ăn bừa nhưng nói thì không thể nói bậy. Nếu đã nói sai, thì phải xin lỗi.”
Bàn tay thon dài của người đàn ông nhẹ nhàng đặt lên vai Tiểu Hi, anh chậm rãi cất giọng:
“Bây giờ phim vẫn chưa chính thức bấm máy, chỉ cần tôi nói một câu, cô lập tức bị thay vai.”
Dung Yên: “…”
Loại tổng tài bá đạo, nói sai không chịu xin lỗi, còn uy h.i.ế.p người khác như thế này, trong tiểu thuyết đúng là có đầy rẫy.
Còn cô, một nữ diễn viên tuyến mười tám chẳng có danh tiếng gì, làm sao có thể chống lại sự chèn ép của tổng tài được chứ?
Muốn không bị chèn ép, chỉ có cách trở nên mạnh mẽ hơn.
Lẽ đời này, Dung Yên vẫn luôn hiểu rõ.
Cô sẽ nắm bắt thật tốt cơ hội được đóng vai nữ chính mà cô đã chờ đợi suốt bao năm trời.
Đợi đến ngày cô trở thành diễn viên hạng A, khi đó sẽ không ai có thể đe dọa cô nữa.
Biết đâu khi đó, chính tổng tài bá đạo này sẽ phải đến năn nỉ cô nhận vai.
Không nói gì thêm, Dung Yên chỉ mỉm cười nhàn nhạt.
Ngay lúc cô xoay người định rời đi, Tiểu Hi bỗng lên tiếng:
“Chị ơi, chị có thể để em thay mặt ba xin lỗi chị được không?”
Nghe xong câu này, Dung Yên bỗng có cảm giác muốn khóc.
Bởi vì cô đoán rằng, chắc chắn là vì người cha này quá kém cỏi nên Tiểu Hi mới hiểu chuyện đến thế.
Mặc dù thời gian Giang Ngự Hàn ở bên An An chưa lâu, nhưng rõ ràng, ở phương diện làm cha, Giang Ngự Hàn đáng tin cậy hơn Thời Thiếu Đình rất nhiều.
Cô khẽ quỳ xuống trước mặt Tiểu Hi.
Ban đầu, cô đã định đưa tay lên xoa đầu bé, nhưng ngay lập tức nhớ đến nguyên tắc của Tiểu Hi nên liền vội vàng thu tay về.
Dung Yên dịu dàng nói:
“Chuyện của người lớn, sao có thể để Tiểu Hi đứng ra xin lỗi chứ! Nơi này hơi nắng, Tiểu Hi có muốn cùng chị vào phòng hóa trang không?”
Tiểu Hi nhìn ba mình một chút rồi quay sang nói với Dung Yên:
“Con muốn đi cùng chị vào phòng hóa trang.”
Thời Thiếu Đình mặt lạnh như băng, buông một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -
“Chiều ba sẽ đến đón con.”
Rồi lập tức xoay người rời đi.
Dung Yên không nhịn được, nhìn theo bóng lưng người đàn ông ấy mà trợn mắt đầy khinh bỉ.
Cô đưa Tiểu Hi trở lại phòng hóa trang, còn chưa kịp mở lời, Dương Đại Quất đã lập tức tíu tít hỏi han Tiểu Hi đủ điều.
Hết lo cậu bé khát, lại sợ cậu bé nóng, còn sợ cậu bé đói.
Dung Yên bỗng có ảo giác rằng, Dương Đại Quất mới chính là trợ lý của Tiểu Hi.
Đến giờ trưa, đoàn phim có chuẩn bị cơm hộp.
Thế nhưng Dương Đại Quất lại quay sang Tiểu Hi mà nói:
“Cơm hộp của đoàn phim cứng ngắc, lại còn nhiều dầu mỡ, hay là đặt đồ ăn ngoài ăn nhé! Tiểu Hi muốn ăn gì nào?”
Đã ăn cơm hộp đoàn phim nhiều năm nay, Dung Yên: “...”
Dương Đại Quất là trợ lý của cô, đương nhiên cũng ăn cơm hộp như cô thôi.
Nhận ra ánh nhìn không mấy thiện cảm từ Dung Yên, Dương Đại Quất lập tức cười lấy lòng:
“Chị Yên này, hay chị cũng đừng ăn cơm hộp nữa, chị muốn ăn gì để em đặt giúp cho.”
Dung Yên cười nhạt, cô biết rất rõ mình chỉ là “tiện thể” mà thôi.
Còn chưa kịp lên tiếng, đã nghe thấy Tiểu Hi nói:
“Em cảm ơn, nhưng ba em sẽ bảo người mang cơm đến cho em.”
Dung Yên chớp mắt.
Cô cứ tưởng Thời Thiếu Đình chỉ đơn thuần vứt Tiểu Hi ở đây mà chẳng bận tâm gì đến cậu bé nữa.
Không ngờ, anh ta còn chu đáo đến mức cho người mang cơm đến.
Cộc cộc!
Tiếng gõ cửa vang lên!
Dù cửa phòng hóa trang vẫn mở, nhưng một cô gái mặc áo thun trắng, quần jean đen, tóc ngắn gọn gàng vẫn lễ phép gõ cửa trước khi bước vào.
“Chị Thất!”
Không sai, cô gái có phong thái rất “cool” này chính là người mang cơm trưa đến cho Tiểu Hi.
Thất Thất đặt hai chiếc túi trong tay lên bàn, sau đó lần lượt lấy hộp cơm giữ nhiệt ra.
Nhìn bàn ăn đầy ắp món ngon, Dung Yên cảm thấy, đừng nói một mình Tiểu Hi, dù có thêm mười Tiểu Hi nữa cũng chưa chắc ăn hết!
Trừ khi, sức ăn của cậu bé rất đáng nể.
Sau khi lấy bát đũa của Tiểu Hi ra, Thất Thất quay sang hỏi Dung Yên và Dương Đại Quất:
“Hai người có mang theo bát đũa riêng không?”
Dung Yên và Dương Đại Quất rất ăn ý, đồng loạt gật đầu.
Cả hai cũng bị sức hấp dẫn của bàn ăn thu hút, chỉ nhìn thôi đã thấy màu sắc đẹp mắt, hương thơm quyến rũ, chắc chắn mùi vị cũng vô cùng thơm ngon.
So sánh với hộp cơm của đoàn phim, đúng là một trời một vực.
Thất Thất nói:
“Vậy thì tốt rồi, mau ngồi xuống ăn chung đi. Sau này Tiểu Hi ở đoàn phim, mong hai người giúp đỡ thằng bé nhiều hơn.”
“Hai người giúp em tiêu diệt đống thức ăn này nhé.”
Tiểu Hi cười đầy ngượng ngùng, như thể cậu bé đang thực sự nhờ vả hai người vậy.
Dung Yên và Dương Đại Quất nhìn nhau, đứa trẻ ngoan ngoãn như thế này, ai mà không thích chứ.
Không chút do dự, cả hai cầm lấy bát đũa của mình, cùng Tiểu Hi và Thất Thất thưởng thức bữa trưa.
Thức ăn ngon đến mức không thể chê vào đâu được.
Nhưng Dung Yên không dám ăn nhiều, vì buổi chiều cô còn phải chụp ảnh tạo hình.
Chân thành nói lời cảm ơn với Thất Thất, cô còn chủ động kết bạn WeChat với cô ấy, gửi tiền cơm trưa cho cô ấy nhưng Thất Thất không nhận.
Thất Thất còn dặn dò Dung Yên, nếu Tiểu Hi có không ngoan, nhất định phải báo với cô ấy.
Nhưng điều này rõ ràng là dư thừa.
Tiểu Hi ngoan lắm, lúc chụp ảnh cũng rất hợp tác.
Vậy nên đến hơn bốn giờ chiều, Dung Yên đã hoàn thành xong tất cả các bức ảnh tạo hình.
Đưa mắt nhìn theo chiếc xe RV chở Tiểu Hi rời đi, cô mới yên tâm quay lại phòng hóa trang để tẩy trang.
Khi cô gần tẩy trang xong, bỗng nhận được tin nhắn của “lão Giang”.
Anh hỏi cô có muốn trở thành vị khách đầu tiên của Vô Song hay không?
Chuyện này còn phải hỏi nữa sao?
Vừa tẩy trang xong, Dung Yên lập tức chạy đến Vô Song, nơi vẫn chưa chính thức khai trương.
Xin chào các độc giả thân yêu,
Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!
Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.
Thương mến, Vèm Chanh!
Hữu Văn là người mở cửa cho cô, còn nói rằng Giang Ngự Hàn đang ở phòng bao số một.
Đẩy cửa bước vào, Dung Yên liền trông thấy Giang Ngự Hàn trong bộ đồ đen tuyền.
Trông rất cấm dục đấy nhé!
Cô vừa bước tới, Giang Ngự Hàn đã nắm lấy tay cô.
Anh chỉ hơi dùng lực một chút, cô liền mất thăng bằng, ngã ngồi vào lòng anh.
Theo phản xạ, Dung Yên đưa hai tay che chắn trước ngực, giọng điệu đầy cảnh giác: