Dung Yên hoàn toàn không thể tin nổi đây là khuôn mặt của cô sao?
Sự hoảng loạn khiến cô mất kiểm soát, hét lên thất thanh suốt một hồi lâu mới dần bình tĩnh lại.
Bên ngoài có người gõ cửa.
Dung Yên không vội mở, cô ngơ ngác đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt mình.
Người trong gương cũng làm y hệt.
Điều đó khiến cô nhìn rõ ràng hơn khuôn mặt vốn trắng nõn của cô giờ đây đã đen sì như than.
Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, Dung Yên vội cấu mạnh vào cánh tay mình.
Rất đau.
Cô không phải đang mơ.
Hoặc cũng có thể là mắt cô có vấn đề, nhìn thứ gì cũng đen kịt như mực.
Cô vội vã rời khỏi phòng tắm, bước nhanh đến mở cửa.
Trước mắt là Thời Thiếu Đình, Tiểu Hy, biên kịch Trương và đạo diễn Lưu, họ đều ở cùng tầng với nàng.
Biên kịch Trương nhìn cô thì đầy kinh ngạc:
“Cô đắp loại mặt nạ gì thế này? Sao lại đen như vậy?”
Đạo diễn Lưu ngáp một cái, lười biếng nói:
“Tiểu Dung, cô đắp mặt nạ thôi mà la hét làm gì ghê vậy?”
Thời Thiếu Đình nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Dung Yên, ghét bỏ ra mặt.
“Chị à, chị bị cái mặt nạ này dọa sợ rồi hả?”
Tiểu Hy mặc bộ đồ ngủ in hình Ultraman, trông đáng yêu vô cùng.
Nhưng Dung Yên lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cậu bé. Gương mặt cô ngày càng ngứa ngáy dữ dội.
Vừa đưa tay cào mặt, cô vừa gấp gáp nói:
“Tôi không có đắp mặt nạ! Tôi vừa tỉnh dậy, mặt đã thế này rồi! Hơn nữa, nó rất ngứa!”
Cô càng gãi càng mạnh, đến nỗi làm xước cả da.
Thời Thiếu Đình phản ứng nhanh nhất, lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại.
“Buông ra! Ngứa quá!”
Làm như không nghe thấy, Thời Thiếu Đình quay sang dặn dò Tiểu Hy:
“Con vào phòng lấy cà vạt của ba lại đây.”
Tiểu Hy ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy đi.
Biên kịch Trương và đạo diễn Lưu cũng hoàn hồn lại.
Biên kịch Trương kéo Dung Yên ngồi xuống ghế salon trong phòng:
“Nếu không phải do mặt nạ, vậy tại sao mặt cô lại đen như vậy?”
Dung Yên chẳng còn nghe lọt tai câu hỏi. Cô chỉ liều mạng giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi sự kiềm chế của Thời Thiếu Đình để tiếp tục gãi.
Nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.
Tiểu Hy nhanh chóng đem cà vạt quay lại.
Dưới sự giúp đỡ của biên kịch Trương và đạo diễn Lưu, Thời Thiếu Đình không mất quá nhiều thời gian để trói hai tay cô ra sau lưng, không cho cô gãi mặt nữa.
Thời Thiếu Đình nhìn Tiểu Hy:
“Con về ngủ tiếp đi, lát nữa ba sẽ gọi con dậy.”
Tiểu Hy lo lắng nhìn Dung Yên:
“Ba ơi, chị Yên có sao không?”
Thời Thiếu Đình không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Đứng ở cửa phòng, cậu bé ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, sau đó mới lặng lẽ quay về phòng khép cửa lại.
Lúc này, Thời Thiếu Đình mới trở lại bên Dung Yên.
Biên kịch Trương đã chuẩn bị một chậu nước, định rửa mặt giúp cô, mong có thể tẩy sạch ‘mực’ trên đó.
Nhưng dù có dùng khăn lau mạnh thế nào, sắc đen trên mặt Dung Yên vẫn không hề lay chuyển.
Biên kịch Trương nhíu mày, không giấu được sự khó hiểu:
“Chuyện này là sao chứ? Tiểu Dung, cô thử nhớ lại xem, tối qua có làm gì với mặt mình không?”
Dung Yên bị chà xát đến mức tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảm giác ngứa vẫn chưa thuyên giảm.
“Tôi ngủ trước mười giờ, hoàn toàn không động chạm gì đến mặt cả. Vừa rồi là do ngứa quá nên tỉnh dậy, vào phòng tắm soi gương thì thấy mặt mình thành ra thế này.”
Đạo diễn Lưu giật lùi mấy bước, nghiêm túc nói:
“Có khi nào là bị ma ám không?”
Dung Yên lập tức rùng mình.
Không phải cô chưa từng nghĩ đến điều đó!
Rõ ràng lúc đi ngủ, mặt cô vẫn bình thường cơ mà!
Biên kịch Trương vội nói:
“Tôi không tin mấy chuyện ma quỷ này. Tiểu Dung, chúng ta đi bệnh viện đi!”