Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 112: Cầu xin anh, giúp tôi...



Thật sự quá đen.

 

Đen như mực.

 

Dung Yên hoàn toàn không thể tin nổi đây là khuôn mặt của cô sao?

 

Sự hoảng loạn khiến cô mất kiểm soát, hét lên thất thanh suốt một hồi lâu mới dần bình tĩnh lại.

 

Bên ngoài có người gõ cửa.

 

Dung Yên không vội mở, cô ngơ ngác đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào mặt mình.

 

Người trong gương cũng làm y hệt.

 

Điều đó khiến cô nhìn rõ ràng hơn khuôn mặt vốn trắng nõn của cô giờ đây đã đen sì như than.

 

Tiếng gõ cửa càng lúc càng dồn dập, Dung Yên vội cấu mạnh vào cánh tay mình.

 

Rất đau.

 

Cô không phải đang mơ.

 

Hoặc cũng có thể là mắt cô có vấn đề, nhìn thứ gì cũng đen kịt như mực.

 

Cô vội vã rời khỏi phòng tắm, bước nhanh đến mở cửa.

 

Trước mắt là Thời Thiếu Đình, Tiểu Hy, biên kịch Trương và đạo diễn Lưu, họ đều ở cùng tầng với nàng.

 

Biên kịch Trương nhìn cô thì đầy kinh ngạc:

 

“Cô đắp loại mặt nạ gì thế này? Sao lại đen như vậy?”

 

Đạo diễn Lưu ngáp một cái, lười biếng nói:

 

“Tiểu Dung, cô đắp mặt nạ thôi mà la hét làm gì ghê vậy?”

 

Thời Thiếu Đình nhìn khuôn mặt đen nhẻm của Dung Yên, ghét bỏ ra mặt.

 

“Chị à, chị bị cái mặt nạ này dọa sợ rồi hả?”

 

Tiểu Hy mặc bộ đồ ngủ in hình Ultraman, trông đáng yêu vô cùng.

 

Nhưng Dung Yên lúc này chẳng còn tâm trí đâu mà để ý đến cậu bé. Gương mặt cô ngày càng ngứa ngáy dữ dội.

 

Vừa đưa tay cào mặt, cô vừa gấp gáp nói:

 

“Tôi không có đắp mặt nạ! Tôi vừa tỉnh dậy, mặt đã thế này rồi! Hơn nữa, nó rất ngứa!”

 

Cô càng gãi càng mạnh, đến nỗi làm xước cả da.

 

Thời Thiếu Đình phản ứng nhanh nhất, lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y cô lại.

 

“Buông ra! Ngứa quá!”

 

Làm như không nghe thấy, Thời Thiếu Đình quay sang dặn dò Tiểu Hy:

 

“Con vào phòng lấy cà vạt của ba lại đây.”

 

Tiểu Hy ngoan ngoãn gật đầu, lập tức chạy đi.

 

Biên kịch Trương và đạo diễn Lưu cũng hoàn hồn lại.

 

Biên kịch Trương kéo Dung Yên ngồi xuống ghế salon trong phòng:

 

“Nếu không phải do mặt nạ, vậy tại sao mặt cô lại đen như vậy?”

 

Dung Yên chẳng còn nghe lọt tai câu hỏi. Cô chỉ liều mạng giãy giụa, muốn rút tay ra khỏi sự kiềm chế của Thời Thiếu Đình để tiếp tục gãi.

 

Nhưng sức lực chênh lệch quá lớn, cô có vùng vẫy thế nào cũng không thể thoát được.

 

Tiểu Hy nhanh chóng đem cà vạt quay lại.

 

Dưới sự giúp đỡ của biên kịch Trương và đạo diễn Lưu, Thời Thiếu Đình không mất quá nhiều thời gian để trói hai tay cô ra sau lưng, không cho cô gãi mặt nữa.

 

Thời Thiếu Đình nhìn Tiểu Hy:

 

“Con về ngủ tiếp đi, lát nữa ba sẽ gọi con dậy.”

 

Tiểu Hy lo lắng nhìn Dung Yên:

 

“Ba ơi, chị Yên có sao không?”

 

Thời Thiếu Đình không trả lời, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.

 

Đứng ở cửa phòng, cậu bé ngoái đầu nhìn lại một lần nữa, sau đó mới lặng lẽ quay về phòng khép cửa lại.

 

Lúc này, Thời Thiếu Đình mới trở lại bên Dung Yên.

 

Biên kịch Trương đã chuẩn bị một chậu nước, định rửa mặt giúp cô, mong có thể tẩy sạch ‘mực’ trên đó.

 

Nhưng dù có dùng khăn lau mạnh thế nào, sắc đen trên mặt Dung Yên vẫn không hề lay chuyển.

 

Biên kịch Trương nhíu mày, không giấu được sự khó hiểu:

 

“Chuyện này là sao chứ? Tiểu Dung, cô thử nhớ lại xem, tối qua có làm gì với mặt mình không?”

 

Dung Yên bị chà xát đến mức tỉnh táo hơn một chút, nhưng cảm giác ngứa vẫn chưa thuyên giảm.

 

“Tôi ngủ trước mười giờ, hoàn toàn không động chạm gì đến mặt cả. Vừa rồi là do ngứa quá nên tỉnh dậy, vào phòng tắm soi gương thì thấy mặt mình thành ra thế này.”

 

Đạo diễn Lưu giật lùi mấy bước, nghiêm túc nói:

 

“Có khi nào là bị ma ám không?”

 

Dung Yên lập tức rùng mình.

 

Không phải cô chưa từng nghĩ đến điều đó!

 

Rõ ràng lúc đi ngủ, mặt cô vẫn bình thường cơ mà!

 

Biên kịch Trương vội nói:

 

“Tôi không tin mấy chuyện ma quỷ này. Tiểu Dung, chúng ta đi bệnh viện đi!”

 

Dung Yên gật đầu lia lịa, giọng nghẹn ngào:

 

“Cầu xin mọi người, nhanh đưa tôi đến bệnh viện, tôi ngứa quá!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Đạo diễn Lưu nói:

 

“Biên kịch Trương, Thời tổng, hai người đưa Tiểu Dung đi đi. Tôi sẽ ở lại đây, quay trước cảnh của những người khác.”

 

Thời Thiếu Đình còn chưa kịp lên tiếng, Dung Yên đã đột ngột lao vào anh, cho anh xem thử ‘tuyệt kỹ đầu thép’ của mình.

 

Cô sắp không chịu nổi nữa rồi!

 

Dung Yên ngước mắt lên nhìn anh chằm chằm, giọng nói run rẩy nhưng kiên quyết:

 

“Cầu xin anh, giúp tôi…”

 

Cô thật sự ngứa đến mức không chịu nổi nữa!

 

Dung Yên muốn cào rách cả khuôn mặt của mình.

 

Mà Thời Thiếu Đình lại có gương mặt giống hệt Giang Ngự Hàn, hoàn toàn theo bản năng, cô liền tìm đến anh cầu cứu.

 

Bị Dung Yên đ.â.m mạnh đến mức lùi về sau một bước, tổng giám đốc Thời trầm mặc: “...”

 

Biên kịch Trương vừa đỡ cô dậy vừa nói:

 

“Tổng giám đốc Thời, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp.”

 

Bị đạo đức trói buộc, tổng giám đốc Thời không thể không quay lại phòng lấy chìa khóa xe, còn gọi cho Tịch Thất, bảo cô ấy đến trông Tiểu Hi.

 

Lên xe, Thời tổng không nói một lời, nhưng hành động lại cho Dung Yên và biên kịch Trương hiểu thế nào là “tàu lượn siêu tốc” trên đường.

 

Quá nhanh! Nhanh đến mức Dung Yên quên cả cảm giác ngứa trên mặt.

 

Nhưng khi xe vừa dừng lại trước cổng bệnh viện, biên kịch Trương lập tức xuống xe, nhào tới thùng rác mà nôn.

 

Nếu không phải Thời Thiếu Đình nhanh tay kéo Dung Yên xuống xe, có lẽ cô đã nôn ngay trong xe rồi.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Một người một thùng rác, Dung Yên không cần nhìn cũng biết Thời Thiếu Đình ghét bỏ đến mức nào.

 

Vẫn là biên kịch Trương tốt hơn, ít nhất còn đưa nước cho cô uống.

 

Sau khi đăng ký cấp cứu, bác sĩ kiểm tra một lượt rồi lập tức cho cô làm xét nghiệm.

 

Giữa đêm khuya, bệnh viện không có nhiều người, kết quả rất nhanh đã có.

 

Bác sĩ nhìn khuôn mặt của Dung Yên, nghiêm túc nói:

 

“Cô bị trúng độc rồi. Chúng tôi không có cách chữa trị, tốt nhất cô nên đến bệnh viện chuyên khoa da liễu.”

 

Trúng độc?!

 

Đôi mắt Dung Yên trợn tròn. Mà khuôn mặt lúc này vừa đen vừa xấu, nhìn qua lại càng thêm quỷ dị.

 

Cô hoàn toàn không biết mình bị trúng độc lúc nào?

 

Tối qua, người cuối cùng cô gặp là Giang Ngự Hàn nhưng anh ấy sao có thể hạ độc cô được?

 

Không lẽ là nụ hôn của Giang Ngự Hàn khiến cô biến thành như thế này?

 

Vậy thì thật sự quá ly kỳ rồi!

 

Dung Yên hoảng loạn đến mức khó khăn lắm mới nói được một câu:

 

“Bác sĩ, có thể kê đơn thuốc giúp tôi trước không? Chỉ cần giảm bớt cảm giác ngứa là được.”

 

Bác sĩ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:

 

“Hiện tại chưa xác định cô trúng loại độc gì, tôi không thể kê thuốc bừa bãi.”

 

Dung Yên càng nghĩ càng hoảng. Cô sợ khuôn mặt này sẽ không bao giờ trở lại bình thường được nữa.

 

Nếu thật sự như vậy, có lẽ cô sẽ chọn cách kết thúc cuộc đời.

 

Quá ngứa ngáy! Hơn nữa, với gương mặt này, đừng nói đến đóng phim, ngay cả ra đường cô cũng không dám.

 

Cô sẽ dọa An An sợ mất! Còn Giang Ngự Hàn, nếu thấy cô thành ra như thế này, chắc chắn sẽ lập tức ly hôn với cô.

 

Dù sao, cô cũng chỉ là thế thân của A Chỉ mà thôi.

 

Mặt mũi hủy hoại thế này, còn đóng thế ai được nữa?

 

Biên kịch Trương dè dặt mở lời:

 

“Tổng giám đốc Thời, làm phiền anh chở tôi và Tiểu Dung đến bệnh viện chuyên khoa da liễu.”

 

Thời Thiếu Đình khoanh tay trước ngực, lạnh lùng đáp:

 

“Các người định bám lấy tôi luôn sao?”

 

Biên kịch Trương cắn răng, mặt dày nói tiếp:

 

“Tổng giám đốc Thời, anh cũng biết mà, Tiểu Dung là nữ chính, nếu gương mặt cô ấy bị hủy thật thì còn quay phim kiểu gì?”

 

Tổng giám đốc Thời cười nhạt:

 

“Vậy thì thay người khác thôi, vốn dĩ tôi cũng không đánh giá cao cô ta.”

 

Nhìn thấy Dung Yên chuẩn bị lao đầu vào người anh lần nữa, Thời Thiếu Đình vội vàng lùi về sau:

 

“Tôi cảnh cáo cô, đừng có đ.â.m vào tôi nữa.”

 

Dung Yên với khuôn mặt đen thui, đáng thương nhìn anh:

 

“Tôi không định đ.â.m anh, tôi đang cầu xin anh giúp tôi, có được không?”

 

Biên kịch Trương cũng kéo lấy Dung Yên, giọng điệu đầy khẩn khoản:

 

“Tổng giám đốc Thời, xin anh làm ơn làm phước, giúp người thì giúp cho trót, trời sẽ phù hộ cho người tốt.”

 

Trên mặt viết rõ hai chữ “không tốt”, Thời Thiếu Đình nhàn nhạt nói với Dung Yên:

 

“Tôi là thương nhân, tôi có thể giúp cô nhưng cô phải đưa tôi thứ tôi muốn.”

 

Dung Yên đã ngứa đến mức không còn quan tâm được nữa, lập tức gật đầu lia lịa.

 

Không thèm quản anh ta muốn gì, trước mắt để mặt cô hết ngứa đã rồi tính!

 

“Tàu lượn siêu tốc” lần nữa tái hiện.

 

Mãi đến khi xe dừng lại, Dung Yên và biên kịch Trương mới phát hiện đây không phải bệnh viện chuyên khoa da liễu!