Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 111: Ngứa quá



Vừa bá đạo lại vừa dịu dàng!

 

Dung Yên cảm thấy mình như một chiếc thuyền nhỏ trôi dạt giữa đại dương mênh mông, lúc chìm lúc nổi.

 

Cô chỉ có thể cố hết sức bám lấy bất cứ thứ gì có thể nắm chặt.

 

Khi cuối cùng anh cũng kết thúc nụ hôn này, toàn thân cô đã mềm nhũn như làn nước xuân ấm áp.

 

Dung Yên tựa vào lòng Giang Ngự Hàn, cô chợt nhớ ra cô vẫn đang ở trong xe.

 

May mà xung quanh không có ai, hơn nữa cửa kính xe cũng đã dán phim cách nhiệt.

 

Người bên ngoài chắc là không thể thấy rõ bên trong đang làm gì đâu nhỉ?

 

Dung Yên chỉ có thể tự an ủi mình như vậy. Dù sao thì vừa rồi cô và Giang Ngự Hàn đã hôn nhau rất lâu.

 

Vì ngày mai phải quay cảnh đón bình minh nên tối nay cô sẽ ở lại khách sạn của đoàn phim.

 

Còn An An mai vẫn phải đến tiệm bánh nên tối nay sẽ qua nhà Lâm Kiều Kiều ngủ nhờ.

 

Con bé vui lắm, chẳng có chút dáng vẻ lưu luyến mẹ mình gì cả.

 

Hơi thở nóng ấm phả lên cổ khiến Dung Yên không kìm được mà khẽ run lên.

 

Chuyện Giang Ngự Hàn để lại dấu vết trên cổ cô lần trước vẫn còn in sâu trong ký ức.

 

Quan trọng nhất là ngày mai cô phải lên phim trường quay cảnh, không thể quấn khăn lụa che giấu được!

 

Dung Yên cố gắng tìm lại giọng nói của mình nhưng giọng khàn đặc:

 

“Giang Ngự Hàn, nếu anh dám để lại dấu trên cổ em nữa thì em sẽ đá anh xuống xe.”

 

Môi của anh nóng rẫy, vẫn tiếp tục lưu luyến nơi cổ cô, hoàn toàn không bị lời đe dọa ấy tác động.

 

Ngược lại, Giang Ngự Hàn còn quay sang đe dọa cô:

 

“Trước khi em đá anh xuống xe, anh sẽ khiến em không thể xuống xe được nữa.”

 

Dung Yên đỏ bừng mặt. Dù xung quanh không có ai nhưng không có nghĩa là chẳng ai đi ngang qua.

 

Cô không muốn ngày mai lên hot search chỉ vì làm chuyện gì đó với Giang Ngự Hàn trong xe! Nếu thế, sự nghiệp diễn xuất vừa có chút tiến triển của cô sẽ lập tức sụp đổ.

 

“Giang Ngự Hàn, có gì chúng ta có thể thương lượng, không cần phải cá c.h.ế.t lưới rách đâu.”

 

Dung Yên ngồi cứng đờ, trông chẳng khác nào bị bắt cóc.

 

“Hửm? Em còn hứng thú với người đàn ông khác sao?”

 

Dung Yên: “…”

 

Cái danh xưng “song tiêu chuẩn” này, quả thực như được đo ni đóng giày cho Giang Ngự Hàn. Nhưng cô đang ở trong xe, không còn cách nào khác ngoài thỏa hiệp! Bởi vì người phải dậy từ bốn giờ sáng để quay phim là cô, không phải Giang Ngự Hàn.

 

Dung Yên mím môi, chậm rãi lên tiếng:

 

“Sau này em chỉ có hứng thú với phụ nữ, được không anh Giang?”

 

“Không, em chỉ được hứng thú với anh thôi.”

 

Nghe xong câu này, Dung Yên không nhịn được, lặng lẽ lật mắt nhìn trần xe.

 

Cô bắt đầu buông xuôi: 

 

“Anh nói gì thì là thế đi.”

 

Trước tiên phải xuống xe đã. Còn sau này cô có hứng thú với ai, điều đó đâu phải cô có thể kiểm soát được.

 

Dù sao, mỗi lần gặp Thời Thiếu Đình và Tiểu Hi, cô đều không nhịn được muốn tìm hiểu cho ra lẽ…

 

“Rất tốt. Vậy thì chúng ta đổi sang khách sạn khác.”

 

Dung Yên trừng lớn mắt: 

 

“Chúng ta?”

 

“Ừm. Nếu em muốn dẫn anh về khách sạn của đoàn phim, anh cũng không có ý kiến.”

 

Chớp mắt vài cái, Dung Yên xác định mình không hề mất trí nhớ.

 

Cô chưa từng đồng ý sẽ đưa Giang Ngự Hàn về khách sạn của đoàn phim!

 

Chuyện này không hề buồn cười chút nào.

 

Nếu tối nay cô dám đưa Giang Ngự Hàn về đó, thì ngày mai cả đoàn phim nhất định sẽ biết cô dẫn một người đàn ông về ngủ chung!

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dung Yên hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh:

 

“Giang Ngự Hàn, em sẽ về khách sạn của đoàn phim một mình, còn anh thì về nhà. Nếu có chuyện gì, anh có thể gọi cho Chu Mại.”

 

Ánh mắt anh nhìn cô như phủ một tầng băng lạnh:

 

“Hóa ra em đã sớm tính toán kỹ lưỡng, định bỏ anh lại một mình ở nhà, mặc anh tự sinh tự diệt?”

 

Dung Yên: “…”

 

Lời này thật đột ngột, cô bỗng biến thành kẻ phụ bạc tàn nhẫn.

 

Nhưng rõ ràng giờ đây Giang Ngự Hàn đã có thể tự tắm rửa, mà Chu Mại thì ở ngay sát vách.

 

Không thì, anh vẫn còn có thể nhờ Hữu Văn đến ở cùng một đêm.

 

Dung Yên xoa xoa thái dương, cảm thấy đầu bắt đầu đau nhức.

 

“Em không thể đưa anh về khách sạn của đoàn phim, cũng không thể cùng anh tìm một khách sạn khác để ở. Vì ngày mai, em phải dậy lúc bốn giờ sáng.”

 

Nếu không phải Giang Ngự Hàn siết chặt eo cô như một bức tường đồng vách sắt thì cô đã mở cửa xe, chạy trốn từ lâu rồi.

 

Cô thực sự rất hối hận vì đã bước lên xe của Giang Ngự Hàn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Tựa như đã trải qua một thế kỷ dài đằng đẵng, anh khẽ áp sát tai cô, trầm giọng hỏi:

 

“Thời Thiếu Đình có phải cũng ở cùng khách sạn với em không?”

 

Dung Yên giật giật khóe miệng mấy lần, suýt nữa bị nghẹn bởi câu hỏi này:

 

“Sao em biết được? Giang Ngự Hàn, anh đừng vô lý như vậy có được không?”

 

Gương mặt anh tuấn của anh lạnh lùng như thể vừa chịu đựng một nỗi ấm ức khôn cùng.

 

“Anh biết ngay mà, em vẫn luôn lừa anh.”

 

Nghe xong lời này, Dung Yên thực sự mơ hồ luôn!

 

Cô vỗ mạnh vào đùi mình, có chút kích động:

 

“Giang Ngự Hàn, anh nói rõ xem, em lừa anh cái gì?”

 

“Em nói là em chưa sẵn sàng nhưng thực chất là em chê anh, em đã thay lòng đổi dạ rồi.”

 

Giang Thiếu hờ hững cất lời, ánh mắt sắc lạnh, giọng điệu băng giá.

 

Dung Yên sắp phát điên mất thôi.

 

Bỗng dưng cô có một ảo giác mình là một kẻ bội bạc, còn Giang Ngự Hàn lại là một ‘nàng dâu nhỏ’ chịu nhiều tủi thân.

 

Hai hàm răng cô siết chặt, cô nhìn thẳng vào Giang Ngự Hàn, nghiêm túc nói:

 

“Em không chê anh, cũng không thay lòng, em thật sự chỉ là chưa chuẩn bị sẵn sàng.”

 

“Vậy em định khi nào mới chuẩn bị xong? Nói cho anh một cái thời gian chính xác, nếu không, em đừng mong xuống xe.”

 

Lúc này, Dung Yên mới bừng tỉnh hóa ra cô đã rơi vào cái bẫy mà Giang Ngự Hàn đã sắp đặt từ trước!

 

Nhưng vì muốn nhanh chóng xuống xe về khách sạn của đoàn phim nghỉ ngơi, cô chỉ có thể cắn răng nói:

 

“Đến lễ tình nhân đi.”

 

Giang Ngự Hàn lắc đầu, giọng điệu đầy bất mãn:

 

“Còn phải đợi đến tháng sau? Lâu quá.”

 

Dung Yên duỗi tay, chọc chọc vào lồng n.g.ự.c rắn chắc của anh.

 

“Giang Ngự Hàn, sao anh thiếu kiên nhẫn thế? Còn chẳng có chút lãng mạn nào nữa. Vậy thì có khi phải đợi đến lễ tình nhân năm sau em mới chuẩn bị xong mất.”

 

Anh khẽ bóp eo cô, giọng nói trầm trầm mang theo uy hiếp:

 

“Em dám?”

 

Dung Yên chớp chớp đôi mắt vô tội:

 

“Anh Giang này, anh chọn đi lễ tình nhân năm nay hay năm sau?”

 

“Anh chọn bây giờ.”

 

Dung Yên giả vờ bình tĩnh, vòng tay ôm lấy cổ anh, dịu dàng thở nhẹ bên tai anh:

 

“Anh Giang này, đây vẫn đang là trong xe đó, chắc anh không tiện đâu nhỉ?”

 

Anh khẽ nhếch môi, tay nhanh như chớp luồn vào váy cô.

 

“Dung tiểu thư suy nghĩ nhiều rồi.”

 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung Yên lập tức đỏ bừng.

 

Cô hối hận rồi, đáng lẽ không nên trêu chọc Giang Ngự Hàn!

 

Cô mím môi, mềm giọng nũng nịu:

 

“Giang Ngự Hàn, em sai rồi, là em không tiện.”

 

“Hửm?”

 

“Anh cho em thêm chút thời gian để chuẩn bị đi mà!”

 

“Được, anh cho em ba ngày.”

 

Dung Yên: “…”

 

Chẳng để cô có cơ hội mặc cả, Giang Ngự Hàn đã trực tiếp hôn cô đến mức chân mềm nhũn, tay cũng rã rời.

 

Sau đó, anh mới thong thả nói:

 

“Em có thể xuống xe rồi.”

 

Dung Yên hừ nhẹ một tiếng, chậm rãi đưa tay mở cửa xe.

 

Nếu không phải đánh không lại Giang tiên sinh, cô đã sớm đ.ấ.m anh một trận rồi!

 

Cuối cùng cũng xuống xe, cô cẩn thận nhìn xung quanh, xác định không có ai mới quay đầu lại, nhìn vào Giang Thiếu đang ngồi trong xe, nghiêm túc nói:

 

“Lễ tình nhân năm sau chúng ta lại hẹn nhé!”

 

Cô vừa dứt lời, chẳng để anh có cơ hội phản bác, cô liền sải bước rời đi, hướng thẳng về phía khách sạn của đoàn phim.

 

Dù thời gian vẫn còn sớm, chưa đến mười giờ nhưng nghĩ đến việc bốn giờ sáng phải dậy, Dung Yên nhanh chóng đi tắm, sau đó leo lên giường.

 

Cô nằm lướt Weibo một lát rồi đặt điện thoại xuống, cố gắng chìm vào giấc ngủ.

 

Ở một nơi xa lạ, cô ngủ không được sâu.

 

Chưa đợi chuông báo thức reo, cô đã tỉnh dậy vì cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

 

Dung Yên ngồi dậy, chậm rãi đi vào nhà vệ sinh.

 

Khi nhìn vào gương, cô lập tức hét lên thất thanh!