Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 81: Xoa đầu đầy cưng chiều



Tần Thời Việt khoác trên mình bộ vest cam rực rỡ, nụ cười phóng khoáng và có phần bất cần. Anh chậm rãi bước về phía Dung Yên và Giang Ngự Hàn.

 

Trước đó, trong chuyện của Hạ Vân Đoá và tổng giám đốc Vương, Tần Thời Việt đã giúp Dung Yên một tay không nhỏ.

 

Cô khẽ nói với Giang Ngự Hàn:

 

“Chúng ta vẫn chưa mời luật sư Tần một bữa cơm cảm ơn.”

 

“Không cần khách sáo với cậu ấy.”

 

Ồ! Nếu Giang Thiếu đã nói vậy, Dung Yên tất nhiên sẽ không tự mình đi mời Tần Thời Việt ăn cơm nữa.

 

Tần Thời Việt dừng bước, anh nhướng mày nhìn hai người, cười tủm tỉm hỏi:

 

“Bất ngờ không? Ngạc nhiên không?”

 

Giang Ngự Hàn hơi nhếch môi, giọng điệu thong thả:

 

“Cậu muốn làm thân thích với tôi sao?”

 

Tần Thời Việt bật cười:

 

“Tôi chỉ là đang hẹn hò với em gái của chị dâu thôi mà.”

 

Dung Yên khẽ trầm ngâm. Dung Khuynh Thành là em gái cùng cha khác mẹ với cô.

 

Từ nhỏ đến lớn, quan hệ giữa hai chị em vốn chẳng thân thiết gì.

 

Thế nên cô không có ý kiến gì về chuyện này.

 

Dung Khuynh Thành thích là được. Chỉ là, cô vẫn nhớ rất rõ, danh tiếng của Tần Thời Việt trong chuyện tình cảm không hề tốt đẹp chút nào.

 

“Chị! Anh rể! Hai người đến rồi à!”

 

Đứng cạnh Tần Thời Việt, Dung Khuynh Thành vui vẻ khoác tay anh, nụ cười ngây thơ rạng rỡ.

 

“Đây là bạn trai của em, có cần em giới thiệu không?”

 

Dung Yên lắc đầu:

 

“Không cần, chị biết luật sư Tần.”

 

“Vậy thì tốt!”

 

Ánh mắt Dung Khuynh Thành dời xuống, rơi trên đôi chân của Giang Ngự Hàn.

 

Cô chớp mắt, cười tươi rồi lên tiếng:

 

“Anh rể, lâu quá không gặp. Anh vẫn đẹp trai như vậy, chỉ là…”

 

Cô bỏ lửng câu nói.

 

Đúng lúc này, bàn tay Tần Thời Việt nhẹ nhàng gõ lên đầu cô, giọng điệu vừa cưng chiều vừa trêu chọc:

 

“Khuynh Khuynh, em im lặng thì đáng yêu nhiều hơn đấy!”

 

Dung Khuynh Thành làm bộ nũng nịu, nhẹ đ.ấ.m vào n.g.ự.c anh:

 

“Anh Thời Việt, anh đáng ghét quá! Em chỉ định nói anh rể chẳng qua là tạm thời không đi lại được thôi, chắc chắn sẽ sớm hồi phục mà.”

 

Dung Yên cụp mắt, cẩn thận quan sát sắc mặt Giang Ngự Hàn. Không hề có chút dấu hiệu nào của sự tức giận.

 

Cô bình thản nhìn Dung Khuynh Thành, giọng điệu không nhanh không chậm:

 

“Lần sau em hãy nói hết câu một lần đi, nếu không rất dễ gây hiểu lầm.”

 

Dung Khuynh Thành ngoan ngoãn gật đầu:

 

“Vâng, chị, em sẽ chú ý hơn.”

 

Ngay trước mặt Dung Yên và Giang Ngự Hàn, Tần Thời Việt bất ngờ giơ tay lên, nhẹ nhàng xoa đầu Dung Khuynh Thành, giọng nói đầy dịu dàng:

 

“Khuynh Khuynh nhà anh vẫn luôn rất ngoan mà.”

 

Dung Yên hiểu rõ Dung Khuynh Thành là kiểu người như thế nào.

 

Nhưng còn Tần Thời Việt...

 

Trước đây, khi làm luật sư đại diện cho cô, anh ta rõ ràng rất bình thường, sao bây giờ lại thế này chứ?!

 

Giang Ngự Hàn nhíu mày, liếc nhìn Tần Thời Việt bằng ánh mắt có phần khó chịu, sau đó quay sang Dung Yên, trầm giọng nói:

 

“Đi thôi, mang quà đến cho bà nội.”

 

Dung Yên lập tức gật đầu, đẩy xe lăn đưa anh đi vào phòng khách tìm bà nội.

 

Thấy Giang Ngự Hàn, lão phu nhân nhà họ Dung cũng đang ngồi trên xe lăn liền nở nụ cười hiền từ, còn vỗ nhẹ lên tay anh.

 

“Tiểu Hàn à, bà nội vẫn luôn muốn đến thăm cháu nhưng Tiểu Yên không cho, cưng con lắm đấy!”

 

Dung Yên: “...”

 

Rõ ràng là vì chân bà nội không tiện đi lại, ra ngoài không dễ dàng chút nào!

 

“Chỉ cần cháu đến thăm bà là được rồi” 

 

Giang Ngự Hàn vẫn giữ thái độ lịch sự, nhưng có chút xa cách.

 

Bỗng một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Dung Yên.

 

“Bà nội, đây là bạn trai của cháu, Giang Ngự Nhiên.”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Chuyện gì đến rồi cũng đến.

 

Nhưng Dung Yên không có ý định nhường chỗ cho Dung Nhung và Giang Ngự Nhiên.

 

Lão phu nhân quan sát Giang Ngự Nhiên một lúc, rồi hỏi:

 

“Ngự Nhiên phải không? Cháu là anh trai của Tiểu Hàn sao?”

 

“Vâng, bà nội, cháu là anh hai của A Hàn.”

 

Giang Ngự Nhiên cười nhạt, ánh mắt mang theo chút trào phúng khi nhìn Giang Ngự Hàn. Sau đó, anh ta nhẹ giọng nói:

 

“Bà nội, cháu chúc bà sức khoẻ dồi dào, sống lâu trăm tuổi.”

 

“Ngoài ra, cháu nghe Dung Nhung nói bà thích tranh vẽ nên chuẩn bị một món quà nhỏ, mong bà sẽ thích.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Nhìn bức tranh mà Giang Ngự Nhiên tặng, Dung Yên hơi nheo mắt lại.

 

Đây là tranh của thầy Lâm Ung. Nếu là hàng thật, giá trị ít nhất cũng phải trên bảy con số.

 

Lão phu nhân vội vã đẩy bức tranh trả lại cho Giang Ngự Nhiên, lắc đầu liên tục:

 

“Tranh này quý giá quá, bà nội không thể nhận đâu.”

 

Giang Ngự Nhiên hào phóng nói:

 

“Chỉ cần bà nội thích là được, món quà này không hề đắt đỏ đâu ạ.”

 

“Đây là tấm lòng của Ngự Nhiên, mẹ cứ nhận đi.”

 

Người lên tiếng là Dung Thượng Minh cha của Dung Yên.

 

Lão phu nhân khẽ nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi gật đầu:

 

“Được rồi, Tiểu Nhung, con cất bức tranh này giúp bà đi.”

 

“Vâng ạ, bà nội.”

 

Dung Nhung đáp lời, trong lúc vô tình, ánh mắt lướt qua Giang Ngự Hàn.

 

Lúc này, Dung Khuynh Thành kéo Tần Thời Việt chen lên phía trước, rạng rỡ nói:

 

“Bà nội, đây là quà cháu và anh Thời Việt tặng bà, chúc bà vạn sự như ý!”

 

Quà của hai người là một cây ngọc như ý, thoạt nhìn cũng không hề rẻ.

 

Lão phu nhân cầm lên xem qua, sau đó cười nói:

 

“Quý giá quá, bà chỉ mong sớm có chắt bế thôi.”

 

Bà đưa mắt nhìn về phía Dung Yên, cố tình làm ra vẻ hơi không vui:

 

“Tiểu Yên, con nên dẫn An An đến đây chứ, bà nội đã lâu lắm rồi chưa gặp con bé, nhớ nó lắm đấy.”

 

Dung Yên mỉm cười:

 

“Đợi An An nghỉ hè, con sẽ đưa con bé đến ở với bà mấy ngày.”

 

“Được, tốt quá! Đây mới là món quà bà thích nhất.”

 

Lão phu nhân vui vẻ cười nói, nhưng Dung Yên lại nhận ra sắc mặt cha cô có vẻ không mấy dễ chịu.

 

“Giang Ngự Hàn, hai người chuẩn bị quà gì cho bà nội vậy?”

 

Giang Ngự Nhiên nhìn chằm chằm vào chiếc túi trong tay Dung Yên, tò mò hỏi.

 

Dung Yên theo phản xạ giấu túi ra sau lưng.

 

Chính hành động này đã làm dấy lên sự hiếu kỳ của mọi người.

 

Dung Khuynh Thành nghiêng đầu, giọng điệu nửa thật nửa đùa:

 

“Chị, chẳng lẽ quà của chị không thể cho chúng em xem sao?”

 

Lão phu nhân nhẹ giọng hòa giải:

 

“Vậy thì cứ mang vào phòng bà đi, lát nữa bà sẽ tự mở xem.”

 

Dung Thượng Minh lạnh lùng hừ một tiếng:

 

“Nếu bản thân cũng thấy món quà chẳng ra gì thì đừng mang ra để mất mặt.”

 

Giang Ngự Nhiên nhún vai, giọng nói mang theo chút chế giễu:

 

“Giang Ngự Hàn, đây là lỗi của em rồi. Sinh nhật bà nội, nếu thực sự không có tiền mua quà, thì cứ nói với anh một tiếng, đâu đến mức để em dâu khó xử như vậy.”

 

Nói xong, anh ta còn cố tình liếc nhìn Dung Yên bằng ánh mắt đầy thương hại.

 

Tần Thời Việt ho nhẹ, thong thả lên tiếng:

 

“Chỉ là một món quà thôi, đâu cần phải làm quá lên thế? Hơn nữa, Giang Ngự Hàn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục.”

 

Dung Khuynh Thành chớp mắt, nở nụ cười ngây thơ:

 

“Nhưng chị và anh rể đã nhìn thấy quà của bọn em, còn không cho bọn em xem quà của chị, vậy có công bằng không?”

 

Tần Thời Việt: “…”

 

Bạn gái anh mới tìm được này đúng là rất đẹp, nhưng hình như đầu óc không được tốt lắm thì phải.

 

Từ nãy đến giờ, Dung Nhung vẫn giữ im lặng. Cô ta biết rõ món quà này là do Giang Ngự Hàn và Dung Yên cùng nhau chuẩn bị.

 

Trong lòng, cô ta thầm rủa Dung Yên không biết cách cư xử, làm liên lụy đến Giang Ngự Hàn mất mặt theo.

 

Cúi đầu, Giang Ngự Nhiên ghé sát tai Dung Nhung, thấp giọng hỏi:

 

“Sao em không nói gì? Chẳng lẽ em không nỡ để Giang Ngự Hàn mất mặt sao?”

 

Dung Nhung vô thức siết chặt hai tay thành nắm đấm.

 

Cô ta nhớ đến lời cảnh cáo của Dung Thượng Minh không lâu trước đây. Nếu cô ta thực sự hủy hôn với Giang Ngự Nhiên, thì vị trí phó tổng giám đốc cũng sẽ bị tước bỏ.

 

Ha! Cha cô ta xưa nay vẫn thực tế như vậy.

 

Nhìn sang Dung Yên, Dung Nhung nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

 

“Chị, bọn em thật sự rất muốn xem quà của chị. Chị cứ giấu giấu giếm giếm như vậy, chẳng lẽ món quà này sẽ gây hại cho bà nội sao?”

 

Lão phu nhân nhíu mày, khẽ trách:

 

“Càng nói càng quá đáng! Hôm nay là sinh nhật bà, bà thích xem quà lúc nào thì xem lúc đó.”

 

“Thượng Minh, mọi người đều đến đông đủ rồi, mau dọn cơm đi!”

 

Dung Yên, nhân vật trung tâm của cuộc bàn tán từ đầu đến cuối vẫn chỉ đứng một bên im lặng theo dõi vở kịch này.

 

Cô dịu dàng mở miệng:

 

“Quà của bọn con không làm tổn thương bà nội, cũng không mất mặt. Mọi người thật sự muốn xem sao?”

 

Sự hiếu kỳ của đám đông bị khơi gợi đến cực điểm, ai nấy đều đồng loạt gật đầu.

 

Dung Yên đặt chiếc túi lên bàn, chậm rãi lấy món đồ bên trong ra…