Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 82: Em có phải là đàn ông không?



Một chiếc bánh kem, một phần thạch băng và một bình lớn nước mơ ướp lạnh.

 

Dung Yên khẽ cười, dịu dàng nói:

 

“Bà nội, những món này đều ít đường, bà có thể yên tâm ăn ạ.”

 

Lão phu nhân nhìn chiếc bánh, ánh mắt sáng ngời:

 

“Bánh kem do Tiểu Yên nhà ta làm đẹp quá! Còn có thạch băng và nước mơ ướp lạnh nữa, mấy thứ này bà thèm lâu lắm rồi.”

 

Giang Ngự Nhiên tiến đến bên cạnh Giang Ngự Hàn, khẽ “chậc” một tiếng, lắc đầu đầy vẻ khinh thường:

 

“A Hàn, anh hai không muốn nói em nhưng thật sự là quà của hai người quá mức đơn sơ.”

 

“Cũng đúng thôi, em nằm liệt giường bốn năm, vừa tỉnh lại còn chưa đi nổi, nói gì đến chuyện kiếm tiền.”

 

“Em dâu cũng thật vất vả, đến cả tiền mua quà cũng không có, chỉ đành tự tay làm.”

 

Giang Ngự Hàn không tức giận, anh chỉ bình tĩnh nhìn Dung Yên, giọng nói trầm ổn:

 

“Ừm, vất vả cho em ấy rồi.”

 

Ngay lập tức, Giang Ngự Nhiên suýt nghẹn một hơi.

 

Cảnh tượng này hoàn toàn không giống những gì anh ta tưởng tượng. Ban đầu, anh ta cho rằng Giang Ngự Hàn sẽ xấu hổ, tức giận, rồi trực tiếp bỏ đi.

 

Nào ngờ, Giang Ngự Hàn lại thản nhiên như vậy.

 

Khóe môi Giang Ngự Nhiên nhếch lên, cười lạnh:

 

“Em ba này, em thực sự đã chấp nhận mình là một phế vật, phải để vợ nuôi rồi sao?”

 

Giang Ngự Hàn khẽ nhún vai, giọng điệu vẫn bình thản:

 

“Dù sao em ấy cũng đã nuôi tôi suốt bốn năm, hay là anh đang ghen tị vì em ấy không rời bỏ tôi?”

 

Giang Ngự Nhiên: “…”

 

Đúng là gia môn bất hạnh!

 

Thằng em trai này của anh ta ăn bám mà vẫn hùng hồn đến thế.

 

Lão phu nhân rất nể mặt Dung Yên, bà nếm thử từng món một rồi không ngớt lời khen ngợi.

 

Dung Yên liếc mắt qua, trông thấy Giang Ngự Nhiên đang nói gì đó với Giang Ngự Hàn.

 

Chẳng cần suy nghĩ cũng biết, người này chẳng bao giờ nói được câu nào tử tế.

 

Đôi mắt cô thoáng trở nên sắc bén.

 

Cô bước nhanh đến phía sau xe lăn của Giang Ngự Hàn, còn cố tình trừng mắt nhìn Giang Ngự Nhiên một cái.

 

Mọi người đã lục tục đi vào phòng ăn, nhưng Dung Yên vẫn chưa vội đẩy xe lăn đi.

 

Nơi này là nhà họ Dung, cô không thể để Giang Ngự Hàn bị Giang Ngự Nhiên ức h.i.ế.p mà không làm gì cả.

 

Giang Ngự Nhiên quay sang bảo Dung Nhung vào trước, anh ta còn có chuyện muốn nói với Giang Ngự Hàn.

 

Dung Nhung do dự một lúc, cuối cùng vẫn quyết định rời đi. Cô ta sợ nếu ở lại sẽ lỡ lời mà gây rắc rối.

 

Chưa đợi Dung Yên lên tiếng, Giang Ngự Nhiên đã chỉ tay vào Giang Ngự Hàn đang ngồi trên xe lăn, lạnh giọng chế giễu:

 

“Một kẻ phế vật ngay cả đi cũng không nổi, tôi muốn xem em dâu có thể nuôi cậu được bao lâu.”

 

Dung Yên đặt tay lên vai Giang Ngự Hàn, khẽ cúi người xuống, ánh mắt cong cong đầy ý cười:

 

“Thật xin lỗi, tôi không biết hôm nay lại có một con ch.ó dại chạy vào nhà. Thật sự hy vọng sở thú nào đó có thể thu nhận nó, đừng để nó chạy lung tung rồi sủa bậy.”

 

Giang Ngự Nhiên giận tím mặt.

 

Anh ta hiện tại là tổng giám đốc của tập đoàn Giang Thị, ai nấy đều tranh nhau nịnh bợ, ai cũng muốn giẫm lên Giang Ngự Hàn để lấy lòng anh ta.

 

Thế mà người phụ nữ này, hết lần này đến lần khác gọi anh ta là chó điên?!

 

Tốt lắm, cô ta đã thành công thu hút sự chú ý của anh ta rồi!

 

Nhìn chằm chằm Dung Yên, Giang Ngự Nhiên nghiến răng nghiến lợi:

 

“Cứ chờ đi, rất nhanh thôi, cô sẽ phải trả giá vì sự vô lễ của mình.”

 

Dung Yên vẫn bình thản đáp lại:

 

“Tôi đâu có nói con ch.ó điên kia là anh, là chính anh tự nhận vào thôi. Sao lại trách tôi được?”

 

Giang Ngự Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay Dung Yên, giọng điệu thản nhiên:

 

“Tôi đói rồi.”

 

Không chỉ Dung Yên ngẩn ra, mà cả Tần Thời Việt - người vẫn luôn quan sát bọn họ từ xa cũng kinh ngạc.

 

Từ khi nào Giang Ngự Hàn lại có thể dễ dàng nhượng bộ như vậy?

 

Trước đây, anh ta là kiểu người thù dai, một khi bị xúc phạm thì sẽ trả thù gấp bội.

 

Bây giờ lại nhẫn nhịn đến mức này?

 

Có khi nào sau khi mất trí nhớ, con người cũng thay đổi luôn không?

 

Nhưng thay đổi thế này cũng quá mức rồi…

 

Từ một kẻ hẹp hòi, biến thành người dễ dãi sao?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

Thậm chí, ngay cả Dung Yên - một cô gái vốn yếu đuối cũng muốn đấu với Giang Ngự Nhiên đến cùng.

 

Thế mà Giang Ngự Hàn không những không phối hợp, mà còn trực tiếp kéo cô rời đi.

 

Giang Ngự Nhiên cười nhạt, giọng điệu tràn đầy châm chọc:

 

“Một kẻ phế vật chỉ biết ăn uống, thật uổng công tôi còn đặc biệt hủy bỏ bữa tiệc tối quan trọng, đến đây chúc mừng sinh nhật một bà già xa lạ. Thật nhàm chán mà, Giang Ngự Hàn, em nhu nhược đến mức này, anh đây còn phải nghi ngờ em có phải là đàn ông không đấy."

 

Nói xong, Giang Ngự Nhiên còn cố ý liếc nhìn Dung Yên một cái đầy ẩn ý.

 

Ngay cả một người hiền lành, không có chí tiến thủ như Dung Yên cũng không thể nhịn được nữa!

 

Cô lập tức tháo giày cao gót, thẳng tay ném về phía Giang Ngự Nhiên.

 

Bây giờ Giang Ngự Hàn có thể chọn nhẫn nhịn, nhưng cô thì không!

 

Đáng tiếc, dù đã nhắm rất chuẩn nhưng Giang Ngự Nhiên vẫn nhanh nhẹn né được.

 

Giang Ngự Hàn đẩy xe lăn đến chỗ chiếc giày rơi xuống.

 

Anh chậm rãi cúi người, khó nhọc vươn tay nhặt lên.

 

Nhìn anh chỉ làm một việc nhỏ như vậy mà mồ hôi đã túa ra đầy trán, Giang Ngự Nhiên cười ngạo nghễ:

 

“Giang Ngự Hàn, gọi em là phế vật đã đánh giá cao em rồi.”

 

Dung Yên đã bước đến trước mặt Giang Ngự Hàn lấy lại chiếc giày trong tay anh và đi vào, không ném về phía Giang Ngự Nhiên nữa.

 

Bởi vì cô biết mình không thể ném trúng.

 

Thực ra, cô rất muốn nhặt con d.a.o gọt hoa quả trên bàn, trực tiếp cắt đứt lưỡi của Giang Ngự Nhiên.

 

Người gì mà ăn nói khó nghe như vậy, chi bằng mãi mãi câm lặng luôn đi!

 

Nghĩ đến đây, chính cô cũng bị suy nghĩ đáng sợ của mình làm hoảng sợ.

 

Có phải vì Giang Ngự Hàn quá hiền lành nên cô mới trở nên bạo lực như thế này không?

 

Nhìn gương mặt Giang Ngự Hàn, cô không thấy chút tức giận nào cả.

 

“Vợ ơi, anh thực sự đói rồi.”

 

Giọng nói trầm thấp, mang theo từ tính mê hoặc của người đàn ông vang lên.

 

Tim cô bỗng chốc lỡ một nhịp.

 

Dung Yên cảm thấy mình không bình thường.

 

Bởi vì lúc này đây, cô lại có cảm giác như Giang Ngự Hàn đang nhìn cô bằng ánh mắt đáng thương!

 

Cô lắc đầu mấy cái để lấy lại tinh thần, rồi nói:

 

“Được, chúng ta đi ăn.”

 

Giang Ngự Nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu.

 

Anh ta đến đây là để dẫm nát Giang Ngự Hàn dưới chân mình nhưng Giang Ngự Hàn chẳng những không phản kháng, mà còn cam chịu đến mức này.

 

Thật quá mất hứng!

 

“Ngự Nhiên, mẹ em đích thân xuống bếp, làm rất nhiều món anh thích ăn.”

 

Từ cửa phòng ăn, Dung Nhung nở nụ cười đoan trang, dịu dàng nói với Giang Ngự Nhiên.

 

Giang Ngự Nhiên hờ hững gật đầu, sau đó lại nhìn Giang Ngự Hàn bằng ánh mắt cao cao tại thượng:

 

“Em ba, ra ngoài đừng có bộ dạng như một kẻ c.h.ế.t đói, làm mất mặt nhà họ Giang.”

 

Nói xong, anh ta sải bước tiến vào phòng ăn.

 

Dung Yên biết, Giang Ngự Hàn không thực sự đói, anh chỉ không muốn dây dưa với Giang Ngự Nhiên nữa.

 

Cô chuẩn bị đẩy xe lăn đưa anh vào phòng ăn. Nhưng đúng lúc này, Tần Thời Việt bước đến, chặn đường bọn họ.

 

Anh khoanh tay trước ngực, cúi đầu nhìn Giang Ngự Hàn một lúc lâu, rồi chậm rãi cất giọng:

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

“Hàn Thiếu, trước đây cậu đâu phải như thế này. Dù ở công ty hay trong gia tộc, cậu đều đè ép Giang Ngự Nhiên đến mức không dám thở mạnh.”

 

Giang Ngự Hàn không đáp, chỉ khẽ nhếch môi cười nhạt.

 

Tần Thời Việt bỗng có cảm giác như nhìn thấy quỷ.

 

Cái nụ cười kia, sao lại khiến anh ta thấy còn đáng sợ hơn cả khi Giang Ngự Hàn nổi giận?

 

“Nếu cậu nói một câu muốn đoạt lại Giang Thị, tôi chắc chắn sẽ giúp cậu.”

 

Vừa nói, Tần Thời Việt vừa nhướng mày nhìn anh.

 

Ngay cả Dung Yên, người đứng ngoài xem kịch hay cũng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.

 

Trước khi gặp tai nạn, Giang Ngự Hàn là thiên chi kiêu tử, còn Giang Ngự Nhiên chỉ là kẻ thua cuộc dưới tay anh.

 

Dung Yên không có nhiều tiền, cũng chẳng hiểu biết gì về kinh doanh nhưng cô cũng giống Tần Thời Việt, rất muốn giúp Giang Ngự Hàn giành lại mọi thứ thuộc về anh.

 

Cô đứng thẳng lưng, ánh mắt kiên định:

 

“Anh Giang này, em thấy cả tài năng lẫn bản lĩnh, anh đều hơn hẳn Giang Ngự Nhiên.”

 

Gương mặt cô hơi ửng đỏ nhưng giọng điệu vẫn chắc chắn:

 

“Nếu có việc gì em có thể giúp, anh cứ nói thẳng với em.”