Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 90: Chụp lén



Thấy đại lão đã ngồi xuống sofa, ban đầu Dung Yên định ngồi trên chiếc ghế đơn đối diện nhưng lại bị cô gái cao kia ngăn lại.

 

“Cô đứng đó! Phải giữ khoảng cách ít nhất hai mét với tổng giám đốc của chúng tôi.” 

 

Cô gái cao quát lên, giọng đầy hung dữ.

 

Không tranh cãi với cô ta, Dung Yên ngoan ngoãn đứng yên, từ trên cao nhìn xuống đôi chân dài của đại lão.

 

Vừa rồi cô tận mắt thấy người đàn ông này đi lại rất nhanh.

 

Nhưng sáng nay, khi cô ra khỏi nhà, Giang Thiếu vẫn còn ngồi trên xe lăn.

 

“Tôi nói rồi, sẽ cân nhắc.” 

 

Giọng điệu của đại lão vô cùng mất kiên nhẫn.

 

Dung Yên lắc đầu mấy cái, cố gắng để đầu óc tỉnh táo hơn. Lúc này, tâm trí cô thực sự rối bời.

 

Cố gắng tìm lại giọng nói của mình, cô nhìn đại lão, chậm rãi nói:

 

“Tôi không đến để nói chuyện công việc. Có thể nói chuyện riêng với anh một chút không?”

 

“Không thể.” 

 

Đại lão chưa lên tiếng, cô gái cao kia đã từ chối thẳng thừng.

 

Giang Ngự Hàn lạnh lùng nói: 

 

“Tôi không có chuyện gì cần phải nói riêng với cô.”

 

Hai hàm răng của Dung Yên va vào nhau. Cuối cùng, cô quyết định tôn trọng lựa chọn của đại lão.

 

Nhìn chằm chằm vào đôi chân của hắn, cô nghiêm túc hỏi:

 

“Giang Ngự Hàn, chân anh khỏi từ bao giờ?”

 

Nghe câu này, đại lão quay sang hỏi cô gái cao kia:

 

“Cô ta đang nói gì vậy? Sao tôi chẳng hiểu gì cả?”

 

Cô gái cao đáp: “Tổng giám đốc, có lẽ cô ta đang nói linh tinh để thu hút sự chú ý của anh.”

 

Khóe môi đại lão khẽ nhếch lên, ánh mắt nhìn Dung Yên tràn đầy khinh miệt.

 

“Chiêu này của cô chỉ có thể thu hút bảo vệ thôi. Nếu đầu óc có vấn đề, tôi khuyên cô nên chữa khỏi rồi hãy đi thử vai.”

 

Nói xong, anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi một cách đầy phong thái.

 

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

Dung Yên siết chặt hai tay thành nắm đấm, lập tức bước lên chặn trước mặt anh.

 

Nhưng cô còn chưa kịp nói gì, đã bị cô gái cao kéo ra.

 

“Còn bảo không muốn quyến rũ tổng giám đốc của chúng tôi? Loại phụ nữ bám dính như cô, tổng giám đốc của chúng tôi ghét nhất.”

 

Khóe môi Dung Yên giật nhẹ, cô nâng cao giọng nói:

 

“Giang Ngự Hàn, anh đừng giả vờ nữa! Chúng ta đã kết hôn nhiều năm, ngày ngày bên nhau, anh không lừa được em đâu!”

 

“Dù cho em có ngốc đến đâu thì mắt em cũng không có vấn đề gì!”

 

Đại lão dừng bước, quay lại nhìn cô, ánh mắt lạnh như băng.

 

“Cô bị quay phim đến lú lẫn rồi à?”

 

Cô gái cao gật đầu liên tục: 

 

“Đúng vậy! Chắc chắn là như thế! Tổng giám đốc, hay là tôi làm việc tốt, đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần?”

 

Dung Yên hất tay cô ta ra, giọng điệu kiên định:

 

“Tinh thần tôi hoàn toàn bình thường. Nhưng vị Thời tổng này, anh trông giống hệt chồng tôi Giang Ngự Hàn.”

 

“Nếu không tin, chúng ta có thể cùng xuống lầu. Điện thoại của tôi ở chỗ trợ lý, trong album ảnh có ảnh chồng tôi.”

 

Sau vài giây im lặng, đại lão chậm rãi mở miệng:

 

“Làm sao tôi biết được mấy tấm ảnh đó không phải do cô chụp lén tôi?”

 

Cô gái cao bừng tỉnh, gật đầu nói: 

 

“Tổng giám đốc, tôi nghi ngờ cô ta có âm mưu từ trước!”

 

“Ừ.” 

 

Giang Ngự Hàn nhìn Dung Yên, ánh mắt sắc bén như dao, cứ như thể đã coi cô là một kẻ nguy hiểm.

 

Dung Yên giậm chân, tự nhủ trong lòng phải bình tĩnh.

 

Không thể để bị cuốn theo, chuyện này quá kỳ lạ, cô phải điều tra rõ ràng.

 

Hắng giọng một cái, cô bình tĩnh nhìn đại lão, chậm rãi nói:

 

“Mặc dù anh và chồng tôi gần như giống hệt nhau nhưng kiểu tóc của hai người không giống.”

 

“Hơn nữa, trước đây chồng tôi từng là người thực vật nên tôi có chụp một số bức ảnh anh ấy nằm trên giường bệnh.”

 

Đại lão tức giận: “Cô nghi ngờ tôi là chồng cô, tức là cô đang nguyền rủa tôi thành người thực vật?”

 

Dung Yên lập tức lắc đầu, còn giơ tay xua xua:

 

“Tôi không có! Tôi chưa bao giờ nghĩ vậy! Anh đừng vu oan cho tôi!”

 

“Hiện tại, chồng tôi đã tỉnh lại và hồi phục rất tốt.”

 

Cô gái cao trừng mắt nhìn Dung Yên, nói:

 

“Tổng giám đốc của chúng tôi không có bất kỳ quan hệ nào với chồng cô! Anh ấy không phải Giang Ngự Hàn, anh ấy là Thời Thiếu Đình!”

 

“Tôi cực kỳ nghi ngờ cô đang cố tình bịa chuyện để thu hút sự chú ý của tổng giám đốc chúng tôi.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

“Mục đích của cô đạt được rồi đấy! Nhưng tổng giám đốc của chúng tôi cực kỳ ghét loại phụ nữ vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn như cô.”

 

Dung Yên suýt nữa thì lên cơn đau tim, nhưng trực giác mách bảo cô rằng người đàn ông trước mặt, người tự xưng là Thời Thiếu Đình này chính là Giang Ngự Hàn!

 

Bao năm chung sống bên nhau, cô không thể nhầm được!

 

Dung Yên đứng thẳng lưng, gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên định.

 

“Tôi không hề bịa chuyện, cũng không dùng thủ đoạn nào cả. Nếu các người không tin, có thể xuống dưới xem ảnh.hoặc theo tôi về nhà.”

 

“Nếu tôi nói sai dù chỉ một câu, trời sẽ đánh tôi ngay lập tức!”

 

Cô gái cao hừ lạnh một tiếng, giọng đầy khinh thường:

 

“Cũng chịu liều đấy nhưng ông trời bận rộn lắm, không có thời gian nghe cô thề thốt đâu.”

 

“Tổng giám đốc, tôi nghi ngờ đây là một âm mưu lớn. Hay là chúng ta xuống xem ảnh đi, vạch trần lời nói dối của cô ta ngay tại chỗ!”

 

Nghe vậy, khóe môi Dung Yên khẽ nhếch lên.

 

Cô chỉ sợ bọn họ không chịu đi xem ảnh mà thôi!

 

Thời Thiếu Đình gật nhẹ đầu, giọng điềm nhiên:

 

“Ừ, sau khi vạch trần được cô ta thì đưa thẳng đến đồn cảnh sát.”

 

Dung Yên biết mình không nói dối, nên chẳng có chút sợ hãi nào. Cô tự tin mở cửa phòng nghỉ, dẫn đầu bước ra ngoài.

 

Cô rất chắc chắn người bị vả mặt lát nữa tuyệt đối không phải là mình!

 

Vừa xuống đến sảnh, Dung Yên liền thấy Dương Đại Quất đang lo lắng chờ đợi.

 

“Chị, chị không sao chứ?” 

 

Dương Đại Quất lao đến kéo lấy Dung Yên rồi nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.

 

“Chị không sao, mau đưa điện thoại cho chị.”

 

Xác nhận Dung Yên thực sự không bị thương, Dương Đại Quất nhanh chóng đưa điện thoại cho cô.

 

Lúc này, cậu ta mới để ý đến hai người phía sau chị mình Thời Thiếu Đình và cô gái cao kia.

 

Cậu ta hạ giọng hỏi: “Chị, hai người này là ai vậy?”

 

“Chút nữa chị giải thích sau.” 

 

Dung Yên đã mở khóa điện thoại, bấm vào album ảnh.

 

Cô chọn ra ba bức ảnh từng chụp Giang Ngự Hàn trước đây và đưa cho Thời Thiếu Đình xem.

 

Trong ảnh, có một bức chụp anh đang ngủ say trên giường bệnh, một bức ngồi trên xe lăn.

 

Nhưng trong những bức ảnh đó, tóc anh rất ngắn và hoàn toàn không đeo kính gọng vàng như bây giờ.

 

Cô gái cao nhìn ảnh xong liền bĩu môi:

 

“Mấy bức này chắc chắn là ảnh ghép. Đưa đây, tôi kiểm tra kỹ xem sao.”

 

Dung Yên ngay lập tức đưa điện thoại cho cô ta, để mặc cô ta kiểm tra thế nào cũng được.

 

Dương Đại Quất cũng liếc mắt nhìn ảnh, trong đầu rối như tơ vò, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

 

Khoảng năm phút sau, cô gái cao quay sang Thời Thiếu Đình, giọng đầy kinh ngạc:

 

“Tổng giám đốc, mấy bức ảnh này… hoàn toàn không có dấu hiệu chỉnh sửa.”

 

“Đưa tôi xem.”

 

Thời tổng nhận lấy điện thoại, chăm chú quan sát.

 

Dung Yên đứng bên cạnh nhìn hắn.

 

Người đàn ông này… giờ đây có mái tóc dài hơn, lại đeo kính gọng vàng, trông thật thư sinh nhã nhặn.

 

Không ngờ, một kẻ lừa đảo lại có thể khoác lên vẻ ngoài đứng đắn đến vậy.

 

Rất nhanh Thời Thiếu Đình trả lại điện thoại cho Dung Yên.

 

“Hừ, dù cho những bức ảnh này là thật, chúng cũng không thể chứng minh tôi là Giang Ngự Hàn người mà cô nói.”

 

Cô gái cao lập tức gật đầu lia lịa:

 

“Đúng thế! Tổng giám đốc của chúng tôi họ Thời, không phải họ Giang! Đây chỉ là sự trùng hợp thôi! Người họ Giang kia có phúc mới được giống tổng giám đốc của chúng tôi.”

 

Dung Yên bất lực thở dài.

 

Cô thậm chí còn cảm thấy tội nghiệp cho cô gái này. Cô ta rõ ràng cũng bị lừa dối mà không hề hay biết.

 

Giọng cô dõng dạc vang lên:

 

“Trùng hợp cái gì chứ? Đây rõ ràng là giống hệt nhau!”

 

Thời Thiếu Đình hờ hững nhếch môi, giọng trầm tĩnh:

 

“Giống thì sao? Tôi không quen biết cô, cũng không có hứng thú với cô.”

 

“Nếu muốn giành được vai nữ chính thì phải dựa vào thực lực và danh tiếng.”

 

Dứt lời, anh không cho Dung Yên cơ hội mở miệng, lập tức cất bước rời đi.

 

Nhìn bóng lưng hắn càng lúc càng xa, Dung Yên nhanh chóng mở camera điện thoại, chụp một loạt mười bức liên tiếp.

 

Không nhận ra cô? Không có hứng thú với cô?

 

Diễn giỏi như vậy sao?

 

Càng như thế, cô lại càng muốn vạch trần bộ mặt thật của tên lừa đảo này.

 

Dung Yên vừa dõi theo bóng dáng rời xa vừa bấm gọi video cho Giang Ngự Hàn.