Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 89: Đừng mơ quyến rũ tổng tài của chúng tô



Khoảng mười lăm phút sau, Dung Yên nói với biên kịch Trương:

 

“Tôi có thể bắt đầu rồi.”

 

Biên kịch Trương khẽ gật đầu, sau đó quay sang đạo diễn Lưu và Thời tổng:

 

“Có thể để cô ấy thay trang phục không?”

 

Lần hiếm hoi đạo diễn Lưu trở nên cứng rắn, không hề nhìn về phía đại lão kia mà trực tiếp đáp:

 

“Có thể, thay trang phục sẽ giúp nhập vai tốt hơn.”

 

Người đàn ông kia vẫn giữ gương mặt điển trai đến mức khiến thế giới đảo điên nhưng không nói một lời.

 

Dung Yên ngoan ngoãn đi thay trang phục.

 

Biên kịch Trương và đạo diễn Lưu cũng gọi nam chính đã được chọn sẵn đến để cùng diễn thử với cô.

 



 

Khi thấy người đàn ông mặc quân phục thời dân quốc trước mặt, Dung Yên ngạc nhiên thốt lên:

 

“Đàn anh? Sao lại là anh?”

 

Người đó chính là Vệ Trì.

 

Năm đó, nhờ có anh mà cô mới có cơ hội đóng vai một tỳ nữ phản diện trong Quý Nữ Vị Ương.

 

Trong bộ phim đó, Vệ Trì chỉ là nam phụ.

 

Nhưng không ngờ trong đại IP Cửu Sinh Cửu Thế, anh lại có thể đảm nhận vai nam chính.

 

Từ tận đáy lòng, Dung Yên thật lòng vui mừng cho anh.

 

Vệ Trì cũng vô cùng bất ngờ:

 

“Em thử vai nữ chính sao?”

 

Dung Yên vẫn cảm thấy tất cả mọi chuyện vừa xảy ra quá mức khó tin.

 

Cô vẫn còn đang mơ hồ, chưa có cơ hội nói chuyện riêng với Thời tổng để làm rõ mọi việc.

 

Cô khẽ mỉm cười:

 

“Đúng vậy, đàn anh. Em thử vai nữ chính Hoa Dạng. Ban đầu em chỉ thử vai nữ phụ nhưng biên kịch Trương bảo em thử luôn vai nữ chính.”

 

Vệ Trì giơ tay làm động tác cổ vũ, ánh mắt tràn đầy chân thành:

 

“Anh rất mong chờ được hợp tác cùng em.”

 

Diễn cùng một người quen thuộc khiến Dung Yên bớt căng thẳng hơn hẳn.

 

Huống hồ, diễn xuất của Vệ Trì cũng rất xuất sắc.

 

Nếu không, năm ngoái anh đã chẳng giành được giải Nam phụ xuất sắc nhất tại Kim Thị.

 



 

Trước khi buổi thử vai chính thức bắt đầu, Dung Yên liếc nhìn Thời tổng.

 

Rõ ràng, anh ấy diễn rất đạt bộ dạng “hoàn toàn không quen biết” cô.

 

Ha! Diễn giỏi thật đấy!

 

Trước đây, sao cô lại không phát hiện ra Giang Ngự Hàn có khiếu diễn xuất thế này?

 

Nếu hắn bước chân vào giới giải trí, chắc chắn sẽ là ứng cử viên sáng giá cho danh hiệu Ảnh đế!

 

Dung Yên khẽ bĩu môi, nghĩ thầm dù anh có diễn giỏi đến đâu, em cũng có cách lật tẩy bộ mặt thật của anh!

 

Khi đạo diễn Lưu hô “Bắt đầu!”, Dung Yên lập tức nhập vai.

 

Giữa đêm khuya, cô mặc chiếc sườn xám màu xanh nhạt, tay cầm một chiếc vali, chậm rãi bước về phía nhà mình.

 

Bất ngờ, có người lớn tiếng quát lên từ phía sau:

 

“Đứng lại!”

 

Cô sững người, xoay lại nhìn.

 

Khoảnh khắc ấy, cô nhìn thấy người mà mình ngày nhớ đêm mong, tìm kiếm suốt bao năm qua.

 

Sự kinh ngạc hiện lên đầu tiên trong đáy mắt cô, sau đó là vui mừng khôn xiết, nhưng rồi lại nhớ ra người ấy đã không còn nhớ cô nữa.

 

Đôi mắt cô dần đỏ hoe.

 

Người đàn ông khoác quân phục, dáng vẻ hiên ngang nhưng giọng nói lại đầy xa cách và nghiêm nghị:

 

“Cô chính là nữ pháp y đó sao?”

 

“Tôi… tôi là…”

 

Còn chưa kịp nói hết câu, cô đã bị hắn bế lên ngựa, nhanh chóng rời đi.

 

Tất nhiên, trong phòng họp không có ngựa nên cảnh này không được diễn thật.

 

Vệ Trì hạ giọng, khẽ nói với Dung Yên:

 

“Diễn xuất của em vẫn tuyệt như ngày nào. Đừng quên, em vẫn còn nợ anh một bữa ăn đấy.”

 

Dung Yên mỉm cười:

 

“Đàn anh cứ yên tâm, bữa ăn đó chắc chắn sẽ không chạy mất đâu.”

 

Nhìn theo bóng dáng Vệ Trì rời đi, Dung Yên lo lắng nhìn về phía biên kịch Trương.

 

Cô không sợ không giành được vai diễn.

 

Cô chỉ sợ phụ sự kỳ vọng của anh.

 

Biên kịch Trương kiên định lên tiếng:

 

“Đạo diễn Lưu, Thời tổng, đây chính là Hoa Dạng mà tôi đang tìm kiếm.”

 

Ánh mắt Dung Yên lộ rõ sự cảm kích.

 

Cô có cảm giác như vận may đang mỉm cười với mình.

 

Trước đó, cô gặp được Tô Lam, một nữ quản lý tài ba.

 

Bây giờ, lại gặp được biên kịch Trương, người sẵn sàng đứng ra ủng hộ cô làm nữ chính.

 

Nếu đây chỉ là một giấc mơ, xin hãy để cô đừng bao giờ tỉnh lại!

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

Đạo diễn Lưu lên tiếng:

 

“Từ ngoại hình cho đến diễn xuất vừa rồi, tôi thấy Tiểu Dung rất phù hợp với nhân vật Hoa Dạng.”

 

Ông quay sang vị đại lão bên cạnh, nghiêm túc đề nghị:

 

“Thời tổng, tôi nghĩ nên để Tiểu Dung đóng vai Hoa Dạng.”

 

Dung Yên cúi người thật sâu, cảm kích nhìn đạo diễn Lưu và biên kịch Trương:

 

“Cảm ơn đạo diễn Lưu và biên kịch Trương đã công nhận tôi.”

 

Hai tay Thời tổng khoanh trước ngực, ánh mắt rơi trên người Dung Yên, rõ ràng không mấy thiện cảm.

 

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, giọng điệu lạnh nhạt:

 

“Tôi sẽ cân nhắc. Về đi, chờ thông báo.”

 

Dung Yên không thể ngờ được rằng, có một ngày, Giang Ngự Hàn lại trở thành chướng ngại lớn nhất trên con đường giành vai nữ chính của cô.

 

Dung Yên bước ra khỏi phòng họp, cô không rời đi ngay mà quyết định đứng đây chờ đại lão kia ra ngoài.

 

Dương Đại Quất đang đợi cô dưới lầu, còn điện thoại của cô lại đang ở chỗ cậu ta.

 

Nếu không, cô nhất định sẽ gọi video ngay cho Giang Ngự Hàn.

 

Nếu anh không bắt máy, vậy người đàn ông trong kia chắc chắn chính là Giang Ngự Hàn!

 



 

Sau Dung Yên vẫn còn sáu người thử vai nữa.

 

Mặc dù họ không mất nhiều thời gian như cô nhưng cũng không hề ngắn.

 

Để lật tẩy bộ mặt thật của vị Thời tổng kia, Dung Yên rất kiên nhẫn chờ đợi.

 

Mãi đến hơn một tiếng sau, cuối cùng cô cũng thấy Thời tổng bước ra.

 

Nhưng còn có người nhanh hơn cả cô, một người đã lập tức tiến đến, đưa cho Thời tổng một chiếc máy tính bảng.

 

“Tổng giám đốc, đây là những email khẩn cấp cần ngài xử lý ngay.”

 

Nhìn thấy Thời tổng dừng bước, Dung Yên thở phào nhẹ nhõm, cố gắng giữ vững nhịp chân.

 

Vừa rồi, suýt nữa cô đã chạy đến.

 

Cô đoán người vừa đưa máy tính bảng cho hắn có lẽ là trợ lý của anh.

 

Đó là một cô gái rất cao.

 

Trợ lý của Giang Ngự Hàn trước đây là Hữu Văn, còn cô gái cao này thì cô chưa từng gặp.

 

“Cô còn chưa về sao?”

 

Biên kịch Trương bước đến trước mặt cô, ngạc nhiên hỏi.

 

Dung Yên cười có chút ngại ngùng nhưng vẫn giữ phép lịch sự.

 

Đôi mắt to tròn của cô nhanh chóng đảo một vòng:

 

“Biên kịch Trương, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh.”

 

“Cô cứ hỏi đi, đừng lo lắng quá. Tôi và đạo diễn Lưu sẽ cố gắng thuyết phục Thời tổng.”

 

“Cảm ơn anh và đạo diễn Lưu. Chỉ là… tôi tò mò, tại sao anh lại để tôi thử vai nữ chính?”

 

Biên kịch Trương mỉm cười:

 

“Vì khi cô nhìn thấy Thời tổng, vẻ mặt kinh ngạc của cô khiến tôi lập tức hình dung cô chính là Hoa Dạng.”

 

Dung Yên: “...”

 

Đúng là cây vô tình cắm mà mọc thành rừng!

 

Cô quả thật đã vô cùng kinh ngạc khi thấy Thời tổng.

 

Biên kịch Trương lại nói thêm vài lời động viên rồi rời đi.

 

Bất kể có giành được vai nữ chính hay không, cô vẫn rất cảm kích vì anh đã tạo cơ hội cho mình.

 

Nhìn thấy Thời tổng vừa đưa máy tính bảng lại cho cô gái cao kia, Dung Yên lập tức tiến lên.

 

Lúc này trên tầng hai không còn nhiều người, cô nâng cao giọng nói:

 

“Giang Ngự Hàn”

 

Người đàn ông phía trước không dừng bước, cũng không quay đầu nhìn cô.

 

Hừ! Xem anh còn giả vờ được bao lâu!

 

Dung Yên sải bước nhanh hơn nhưng ngay khi cô sắp đuổi kịp Thời tổng thì một người chặn đường.

 

Chính là cô gái cao kia.

 

Lúc này, Dung Yên mới phát hiện mình thấp hơn cô ta hẳn một cái đầu.

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Cô gái cao nhìn cô đầy khinh miệt:

 

“Loại người như cô tôi gặp nhiều rồi. Đừng có mơ quyến rũ tổng giám đốc của chúng tôi. Mau lùi lại, giữ khoảng cách ít nhất hai mét!”

 

Thấy Thời tổng khựng lại, Dung Yên khẽ hít sâu một hơi, nhìn cô gái kia:

 

“Cô hiểu lầm rồi. Tôi không có ý định quyến rũ tổng giám đốc của các người, tôi chỉ muốn hỏi anh ta vài câu.”

 

Cô gái cao quan sát Dung Yên từ trên xuống dưới, giọng điệu đầy vẻ chắc chắn:

 

“Không có ý đồ gì thì tốt. Dù có thì cũng vô ích, tổng giám đốc của chúng tôi tuyệt đối không thích kiểu người như cô.”

 

“Đứng yên đây, tôi đi hỏi xem tổng giám đốc có muốn nói chuyện với cô không.”

 

Dung Yên không tức giận, ngược lại còn rất khách khí:

 

“Phiền cô rồi.”

 

Là thư ký của đại lão, cô ta cản cô cũng không có gì sai.

 

Chỉ chốc lát sau, Dung Yên thấy cô gái cao kia mở cửa phòng nghỉ bên cạnh.

 

Ngay sau đó, Thời tổng bước vào.

 

“Còn đứng đó làm gì? Vào đi!”

 

Nghe thấy câu nói này, Dung Yên liền nhanh chóng bước vào theo.

 

Đại lão này… cuối cùng cũng chịu nói chuyện với cô rồi.