Li Hôn Đi, Em Không Muốn Làm Thế Thân Nữa

Chương 91:



Không để Dung Yên phải chờ lâu, cuộc gọi video nhanh chóng được kết nối.

 

Cô đang từng bước rút ngắn khoảng cách với “kẻ lừa đảo” nào đó.

 

Trên màn hình, cô thấy người kia không hề cầm điện thoại.

 

“Buổi thử vai xong rồi sao?”

 

Đó là giọng nói của Giang Ngự Hàn. Dung Yên dời sự chú ý sang điện thoại của mình.

 

Là Giang Ngự Hàn với mái tóc cắt ngắn, không đeo kính gọng vàng, ngồi trên xe lăn, chăm chú nghiên cứu thực đơn món ăn.

 

Vậy nên… cô đã nhầm sao? Thật sự chỉ là trùng hợp thôi ư?

 

Dung Yên khẽ gật đầu, giọng nói khàn đặc.

 

“Xong rồi. Hôm nay anh vẫn luôn ở nhà, không ra ngoài sao?”

 

“Ừm, sao vậy?”

 

Cô khó nhọc nuốt xuống một ngụm nước bọt, cẩn thận quan sát hình ảnh Giang Ngự Hàn trong video.

 

Anh đang động đậy.

 

Cô thấy bàn tay thon dài, đẹp đẽ của anh lật sang trang tiếp theo của quyển thực đơn.

 

“Tam Thiếu, là phu nhân gọi sao?”

 

Là giọng của Hữu Văn.

 

Nói cách khác, hiện tại Hữu Văn cũng đang ở nhà cô.

 

Dung Yên ngẩng đầu lên thấy Thời Thiếu Đình lên xe, cô gái cao gầy vẫn đi bên cạnh anh ta.

 

Dung Yên khẽ vỗ trán, cô nói với Giang Ngự Hàn qua điện thoại:

 

“Có một chuyện rất kỳ lạ đã xảy ra, về nhà em sẽ kể chi tiết cho anh.”

 

“Ừm, để Hữu Văn đi đón em nhé?”

 

“Không cần đâu, Quất sẽ đưa em về.”

 

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Dung Yên liền thấy vẻ mặt đầy kinh ngạc của Dương Đại Quất.

 

“Chị, người chị vừa gọi video… chẳng phải trông y hệt Thời tổng mới rời đi sao?”

 

Dương Đại Quất cũng nghĩ vậy.

 

Vậy có nghĩa, không phải cô bị hoa mắt hay nhìn nhầm.

 

“Đúng vậy, họ gần như giống hệt nhau. Ban đầu, chị cũng tưởng họ là một người."/”

 

Nhíu chặt mày, Dương Đại Quất đầy thắc mắc:

 

“Họ… thực sự là con người sao? Sao có thể đẹp trai đến mức này chứ?!”

 

Dung Yên: “...”

 

Quất vẫn là người táo bạo nhất, đến mức còn nghi ngờ rằng Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình không phải con người. 

 

Nhưng nếu họ thực sự không phải con người thì những điều kỳ lạ vừa xảy ra có thể giải thích được.

 

Lên xe, Dung Yên ngồi vào ghế lái, còn Dương Đại Quất ngồi ghế phụ.

 

Với bộ dạng hoảng loạn thế này, cô cảm thấy mình nên làm một người sếp tốt, nếu không lại phải vào bệnh viện mất.

 

“Chị, rốt cuộc tại sao anh rể lại trông y hệt Thời tổng thế?”

 

Dung Yên nhún vai: “Chị cũng muốn biết tại sao đây.”

 

“Chị, giờ em đã hiểu tại sao chị kết hôn sớm rồi.”

 

Dung Yên hơi nhướng mày ra hiệu cho cô ấy nói tiếp.

 

“Gặp được một người đẹp trai như anh rể, ai mà không muốn cưới chứ!”

 

Dung Yên không thể phản bác: “...”

 

Thực ra một phần lý do cô đồng ý kết hôn với Giang Ngự Hàn đúng là vì nhan sắc của anh.

 

Cuối cùng xe cũng dừng lại trước căn hộ Bích Vân.

 

Dung Yên rất muốn lái nhanh hơn nhưng cơ thể cô không cho phép.

 

Dương Đại Quất kéo tay cô, giọng đầy kích động:

 

“Chị, nếu chị điều tra ra được chuyện này, nhất định phải nói cho em biết nhé!”

 

Cô tò mò đến mức bị treo lơ lửng giữa không trung, tiến không được, lùi cũng chẳng xong.

 

Dung Yên cũng đâu có khác gì cô ấy.

 

Chính vì thế, cô mới nóng lòng muốn về nhà để làm rõ mọi chuyện.

 

Thế nhưng…

 

Mãi đến khi chiếc xe của Dương Đại Quất khuất khỏi tầm mắt, cô mới cất bước.

 

Vừa mở cửa, cô liền thấy Giang Ngự Hàn và Hữu Văn đang ngồi trong phòng khách.

 

Khẽ dụi mắt, Dung Yên đóng cửa lại, từng bước nặng nề tiến về phía Giang Ngự Hàn.

 

Anh vẫn ngồi trên xe lăn, tóc cắt ngắn gọn gàng, không còn mái che trán, cũng không đeo kính gọng vàng.

 

Dung Yên ngồi xuống sofa cạnh anh, không lên tiếng mà chỉ lặng lẽ quan sát.

 

Hữu Văn tìm một cái cớ rồi rời đi, để lại không gian riêng cho hai người họ.

 

“Tên mặt anh có hoa sao?”

 

Giang Thiếu gấp quyển thực đơn lại đặt lên bàn trà, giọng nói nhàn nhạt vang lên.

 

Dung Yên không tự chủ được, cô khẽ gật đầu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com -

 

“Không chỉ có hoa, mà còn có cả bí mật.”

 

“Hừm?”

 

Dung Yên mở khóa điện thoại, đưa cho Giang Ngự Hàn xem những bức ảnh cô đã chụp lén Thời Thiếu Đình.

 

Giang Ngự Hàn nhìn kỹ những tấm ảnh, ánh mắt anh chợt trở nên sắc lạnh.

 

“Đây là anh của trước kia sao?”

 

Dung Yên vội vàng lắc đầu: 

 

“Anh nhìn ngày tháng đi, đây là ảnh em vừa mới chụp hôm nay.”

 

“Anh Giang này, người trong ảnh này có phải trông gần như giống hệt anh không?”

 

Đáy mắt Giang Thiếu lóe lên tia sắc bén: 

 

“Ừm. Hắn là ai?”

 

Dung Yên quan sát kỹ biểu cảm trên gương mặt Giang Ngự Hàn. Anh không tỏ ra quá mức kinh ngạc nhưng rõ ràng vẫn có chút bất ngờ.

 

“Anh ta là Thời Thiếu Đình, tổng giám đốc của Tập đoàn S.Trước đây anh đã từng gặp anh ta chưa?”

 

“Không biết.”

 

Dung Yên sững sờ: “Tại sao lại không biết?”

 

Vừa hỏi xong, cô chợt nhớ ra Giang Ngự Hàn vẫn đang trong trạng thái mất trí nhớ. Vậy nên, anh không biết mình đã từng gặp Thời Thiếu Đình hay chưa.

 

“Anh thử nhìn kỹ lại lần nữa, có khi nào sẽ nhớ ra điều gì không?”

Xin chào các độc giả thân yêu,

Cảm ơn mọi người đã ghé thăm và ủng hộ truyện của Vèm Chanh. Đừng quên theo dõi fanpage và TikTok để đón đọc nhiều truyện hay hơn nhé!

Chúc mọi người một ngày thật bình yên và hạnh phúc.

Thương mến, Vèm Chanh!

 

Dung Yên đưa tay vò tóc, trong lòng không cam tâm tin rằng trực giác của mình đã sai.

 

Lúc gặp Thời Thiếu Đình, cô thực sự nghĩ rằng đó chính là Giang Ngự Hàn. Nhưng sự thật lại tát cho cô một cú đau điếng họ là hai người khác nhau.

 

Giang Ngự Hàn trả điện thoại lại cho cô, giọng điềm nhiên:

 

“Không có chút ấn tượng nào.”

 

Dung Yên hít sâu một hơi, siết chặt điện thoại trong tay.

 

“Chuyện này quá kỳ lạ. Ban đầu em còn tưởng anh đang chơi trò nhập vai.”

 

“Em không tin có chuyện trùng hợp đến mức này… Trừ phi, anh ta là anh em song sinh thất lạc của anh.”

 

Giang Ngự Hàn khẽ gật đầu như thể đồng tình với suy đoán của cô.

 

“Vậy trước đây anh có từng nhắc với em rằng anh có một người anh em song sinh bị thất lạc không?”

 

Không cần nghĩ, Dung Yên đáp ngay lập tức:

 

“Chưa bao giờ. Chính vì thế nên em mới kinh ngạc như vậy.”

 

“Anh có biết không? Vị Thời tổng kia độc miệng y như anh vậy.”

 

Giang Ngự Hàn cảm thấy mình vừa bị xúc phạm: “...”

 

Nhận ra mình lỡ miệng nói thật, Dung Yên vội cười cười rồi chuyển chủ đề.

 

“Hôm nay, ban đầu em thử vai nữ phụ nhưng biên kịch lại bảo em thử luôn vai nữ chính. Đạo diễn cũng đồng ý nhưng vị Thời tổng kia lại nói em không có danh tiếng, không đủ sức hút, không thể đóng vai nữ chính.”

 

Giang Ngự Hàn khoanh tay trước ngực, lạnh lùng lên tiếng:

 

“Tên đó đúng là không có mắt nhìn người.”

 

Dung Yên liếc nhanh vẻ mặt anh, khẽ hừ một tiếng.

 

“Đúng thế! Cũng may có biên kịch Trương ủng hộ em, xuối cùng em vẫn được thử vai nữ chính. Nhưng Thời tổng bảo cần cân nhắc thêm, bảo em chờ thông báo.”

 

Giang Ngự Hàn đưa tay nhéo nhẹ má cô, chậm rãi hỏi:

 

“Vậy sao em không đề nghị hắn đi khám mắt?”

 

Biểu cảm của Dung Yên có phần phức tạp: “...”

 

Cô nhát gan, không dám độc miệng như vậy đâu.

 

Cô sợ Thời tổng tức giận rồi ngay cả vai nữ phụ cũng không cho cô đóng nữa.

 

Nhìn phản ứng của Giang Ngự Hàn, xem ra đúng là cô đã nhầm.

 

Giang Ngự Hàn và Thời Thiếu Đình thực sự là hai người hoàn toàn khác nhau. 

 

Nhưng Dung Yên tin rằng đây không thể chỉ là trùng hợp.

 

Cô cầm lấy máy tính bảng, bắt đầu tìm kiếm thông tin về Thời Thiếu Đình.

 

Rất bí ẩn!

 

Đừng nói là ảnh chân dung, ngay cả một tấm ảnh chụp bóng lưng của Thời Thiếu Đình trên mạng cũng không có.

 

Điều này không hợp lý chút nào! Tập đoàn S là một tập đoàn lớn có thể sánh ngang với Giang Thị.

 

Là tổng tài của S, lại sở hữu dung mạo xuất chúng đến mức ấy, tại sao trên mạng lại không có lấy một chút tư liệu nào về anh ta?

 

Giang Ngự Hàn, nãy giờ vẫn im lặng quan sát, chợt lên tiếng:

 

“Em có thể nhờ Hữu Văn điều tra.”

 

Mắt Dung Yên sáng lên, lập tức gọi điện cho Hữu Văn.

 

Chuyện này mà chưa làm rõ, cô đến ăn cũng không thấy ngon.

 

Chưa đầy mười phút sau khi cô dập máy, Hữu Văn đã xuất hiện trước mặt cô và Giang Ngự Hàn.

 

“Tam Thiếu, anh tìm tôi sao?”

 

"Điều tra về Thời Thiếu Đình, tổng tài của Tập đoàn S."

 

"Rõ, tôi lập tức đi ngay."

 

Hiệu suất làm việc của Hữu Văn vẫn rất cao, trước cả giờ cơm tối, anh đã quay lại báo cáo kết quả điều tra.