Liên Hoa

Chương 1



1

 

Ta từng cho rằng, dẫu có chết, cũng sẽ c.h.ế.t ở thành Giang Lăng này.

 

Cho đến hôm ấy, sương đêm nặng trĩu, ta quỳ dưới hành lang, vô tình nghe được tiếng đối thoại trong thư phòng.

 

Tiếng khóc nức nở kia mang đầy ai oán, là của Tống tiểu thư – đích nữ nhà họ Tống.

 

“Điện hạ, xin người hãy cứu thiếp. Ai ai cũng biết quý phi tính tình ghen tuông tàn độc, nếu nàng ta biết được, nhất định sẽ g.i.ế.c thiếp mất!”

 

Trên tấm giấy dán cửa sổ, in bóng một nam tử dáng người cao lớn, như hạc giữa bầy gà.

 

Chính là Dự vương Tiêu Kỳ Bạch.

 

“Ắt sẽ có cách.”

 

“Cách gì chứ? Chẳng lẽ có thể tìm người thay thế ta sao?!”

 

“Phải.” Tiêu Kỳ Bạch khẽ đáp, “Ta sẽ tìm một người thay thế nàng, trở thành ‘Liên hoa nữ’.”

 

‘Liên hoa nữ’ là một lời sấm truyền từ trong cung truyền ra.

 

Tương truyền rằng, vị quốc sư đức cao vọng trọng năm xưa khi tọa thiền bên hồ sen, bỗng bừng tỉnh, cầm bút viết xuống:

 

【Chiến hỏa dậy trời, cung sen nở rộ.】

 

Viết xong liền buông bút nhắm mắt, viên tịch ngay tại chỗ.

 

Sau khi quốc sư qua đời, đệ tử của ông liên tục *quan tinh bảy ngày, cuối cùng cũng giải được lời ký thác sư phụ để lại.

 

(*quan tinh: quan sát sao trời)

 

Họ nói: Mười năm trở lại sẽ có một nữ tử mang bớt hình đóa sen nhập cung, dung mạo khuynh thành, khiến hoàng thượng mê luyến không thôi, từ đó giang sơn chao đảo, chiến loạn nổi lên khắp nơi.

 

Hoàng đế nghe xong thì hết sức bất mãn:

 

“Hoang đường! Quốc sư lúc lâm chung chắc đã mê loạn rồi. Trẫm đã có một mình quý phi là đủ, sao còn để người khác nhập cung?”

 

Từ đó, không ai dám nhắc đến lời sấm truyền kia nữa.

 

Nhưng quý phi lại đem lòng tin tưởng.

 

Nàng ngầm phái người dò xét khắp dân gian, tìm kiếm nữ tử có bớt hình hoa sen.

 

Người người đều nói, quý phi tin lời sấm truyền kia, muốn tìm ra Liên hoa nữ rồi g.i.ế.c từ trong trứng nước.

 

Bởi vậy, Tống tiểu thư mới sợ hãi đến thế.

 

Trên lưng nàng, thực sự có một vết bớt đỏ hình đóa sen đang độ nở rộ.

 

2

 

Tiêu Kỳ Bạch dỗ dành Tống Uyển Dung đến tận đêm khuya, nàng mới an tâm mà thiếp đi.

 

Hắn đắp chăn cho nàng cẩn thận, sau đó rời khỏi phòng, ánh mắt rơi lên người ta.

 

Tống Uyển Dung đã phạt ta quỳ suốt hai canh giờ, từ lúc chạng vạng đến tận đêm khuya.

 

Tiêu Kỳ Bạch trông thấy, chẳng hỏi nguyên do, chỉ nhàn nhạt nói: “Ắt là nàng ta quá mức ngỗ nghịch.”

 

Ai ai cũng biết Tống Uyển Dung là một nữ tử hiền lương.

 

Với điện hạ, nàng từng xả thân cứu mạng.

 

Với hạ nhân, nàng cũng hòa nhã rộng lượng.

 

Cho nên nếu nàng xảy ra mâu thuẫn với ta, nhất định là lỗi tại ta.

 

Vì thế, Tiêu Kỳ Bạch không biết đã phạt ta bao nhiêu lần.

 

Tống Uyển Dung khóc nói ta trộm chuỗi Phật châu của nàng, Tiêu Kỳ Bạch liền bắt ta quỳ lạy đủ một ngàn bậc đá của Phật tự trong đêm mưa tầm tã.

 

Tống Uyển Dung nói ta đẩy nàng xuống nước khiến nàng nhiễm phong hàn, Tiêu Kỳ Bạch liền sai gia nhân kéo ta ra viện giữa mùa đông lạnh giá, dội cả thùng nước đá lên người.

 

Lúc này, gió đêm lướt nhẹ, Tiêu Kỳ Bạch dừng bước trước mặt ta, cúi mắt nhìn xuống, ánh mắt tràn đầy thất vọng:

 

“Phạt ngần ấy lần, vẫn không khiến ngươi nhớ lâu hơn được sao?”

 

Đêm đầu xuân se lạnh, toàn thân ta ướt sũng, run rẩy mãi không thôi.

 

Tựa như có một khắc mềm lòng, Tiêu Kỳ Bạch vươn tay, muốn đỡ ta dậy.

 

Ta theo bản năng né tránh.

 

Tay hắn khựng lại giữa không trung, ngay sau đó đáy mắt liền trầm lạnh.

 

“Ngươi là oán hận Dung nhi, hay là oán hận bản vương?”

 

Ta cúi đầu định nói không dám.

 

Một kẻ hèn mọn như ta, chỉ là một đào kép thấp kém, sao dám oán hận quý nhân cao quý nhất thành Giang Lăng?

 

Nhưng vừa há miệng ra mới phát hiện, cổ họng đã đầy vị m.á.u tanh vì bị ép hát suốt cả ngày, đến một chữ cũng không thể phát ra.

 

Thấy ta không trả lời, ánh mắt Tiêu Kỳ Bạch càng thêm lạnh lẽo:

 

“Dung nhi bắt ngươi quỳ, là để ngươi biết hối lỗi. Giờ xem ra, ngươi chẳng có chút hối cải nào.”

 

Hắn xoay người bỏ đi, lạnh giọng phân phó:

 

“Cho nàng ta quỳ thêm nửa canh giờ.”

 

“Còn nữa, đi tìm bà mối, hỏi xem khi nào thì có thể mua người.”

 

3

 

Đêm tối mịt mùng, mấy nha hoàn canh đêm đã tựa vào cửa mà gật gù lim dim.

 

Không một ai để ý đến ta.

 

Chỉ có một con ch.ó nhỏ toàn thân lông đen xù xì chạy tới, áp thân thể ấm áp của nó vào người ta.

 

Nó là do ta nhặt được trong trận đại tuyết giữa mùa đông, nhỏ xíu, ta đặt tên cho nó là Hắc Đậu.

 

Tiêu Kỳ Bạch nuôi nó trong phủ, sủng ái chẳng khác gì châu báu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Các nha hoàn và ma ma âm thầm bàn tán với nhau: “Con chó đất rẻ rúng ấy, còn được cưng chiều hơn cả chủ tử thật sự.”

 

Thế mà lúc này, lông Hắc Đậu đã rối bù, hiển nhiên là lâu rồi chưa được tắm rửa.

 

Nó cũng giống như ta, từ sau khi Tống Uyển Dung xuất hiện, đều bị Tiêu Kỳ Bạch lãng quên.

 

“Đi thôi, Hắc Đậu, tỷ tỷ dẫn ngươi về nhà.”

Hồng Trần Vô Định

 

Hắc Đậu gặm khúc xương thịt, ôm lấy chiếc gối của ta rồi ngủ ngon lành.

 

Ta vuốt nhẹ đầu nó, khoác áo lên người, rời phòng đi tới Quỷ thị.

 

Những giao dịch đen tối nhất trong thành Giang Lăng, đều diễn ra ở nơi này.

 

Ta len lỏi suốt một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được bà mối mà Tiêu Kỳ Bạch từng nhắc đến.

 

Bà ta không biết ta là ai, thấy ta tiến lại liền lập tức niềm nở đón chào:

 

“Cô nương, chẳng hay có phải đang thiếu bạc không?”

 

Cũng chẳng trách bà ta quá mức nhiệt tình.

 

Bảng tuyển Liên Hoa nữ đã được dán trong Quỷ thị mấy ngày, cho đến nay vẫn chưa tìm được người thích hợp.

 

Dù sao thì ai cũng rõ, đây là một cuộc mua bán đổi lấy mạng sống.

 

Ta khẽ nhắm mắt, bắt chước một nữ tử bần hàn cùng đường, cố nén giọng khàn khàn mà hỏi:

 

“Các người ra giá bao nhiêu bạc?”

 

Bà mối đánh giá ta từ trên xuống dưới, dường như vô cùng hài lòng.

 

Bà ta hé miệng cười, để lộ hàm răng đã rụng gần hết:

 

“Cô nương, bạc không thành vấn đề, theo ta vào trong, chúng ta từ từ thương lượng.”

 

4

 

“Bà mối đã mua được người rồi sao?”

 

Sáng hôm sau, trong thư phòng.

 

Tiêu Kỳ Bạch nhướng mắt nhàn nhạt, trong mắt hiện lên chút vui mừng.

 

“Đã mua được rồi, nữ tử ấy cũng đã điểm chỉ ký tên.”

 

Thuộc hạ của Tiêu Kỳ Bạch là Phó Nhận, dâng lên một tờ khế ước.

 

Trên đó là hai chữ xiêu vẹo nguệch ngoạc.

 

“A Phỉ.” Tiêu Kỳ Bạch đọc lên, “Tên này cũng khá đặc biệt.”

 

Tên này là do mẫu thân ta đặt, đồng hành với ta đến năm ta lên năm.

 

Năm ta tròn năm tuổi thì bị đưa vào gánh hát, trở thành Hồng Tú cô nương, từ đó không còn ai nhớ đến tên thật của ta nữa.

 

“Nữ tử tên A Phỉ kia xuất thân ra sao?” Tiêu Kỳ Bạch hỏi.

 

Phó Nhận cúi đầu bẩm: “Nàng xuất thân từ làng chài, nói rằng phụ thân mắc bệnh, tỷ tỷ duy nhất lại sống khổ cực ở nhà chồng. Vậy nên mới muốn bán thân để lấy tiền trị bệnh cho cha.”

 

“Thuộc hạ đã sai người đi tra hộ tịch ở làng chài, khớp hoàn toàn.”

 

“Tốt lắm.” Tiêu Kỳ Bạch gật đầu, “Phái người đến giám sát người nhà của nàng ta.”

 

Quả thật hắn làm việc không để sót kẽ hở.

 

Tìm một nữ tử xuất thân bần hàn, không những phải dùng bạc để chuộc, còn phải giữ chặt người nhà nàng làm con bài uy hiếp.

 

Chỉ là Tiêu Kỳ Bạch không biết, người thân không thể uy h.i.ế.p được ta.

 

Ta không nói dối, phụ thân ta đúng là có bệnh, nhưng bệnh ấy tên là nghiện cờ bạc.

 

Vì chứng nghiện đó, ông ta mới nổi lòng bán con.

 

Về phần tỷ tỷ ta, ban đầu người phụ thân định bán chính là nàng ấy, nàng sợ hãi, liền hạ thuốc ta, đẩy thân thể mê man của ta lên thuyền đến Giang Lăng.

 

“A Phỉ này mua thật đáng giá, lần này bà mối làm việc không tệ, thưởng.”

 

Tiêu Kỳ Bạch nói.

 

“Ngươi đi liên hệ lang trung và họa sư, trong vòng ba ngày, bảo bà mối đưa A Phỉ đến y quán phía đông thành, khắc ấn hoa sen.”

 

“Tuân lệnh!”

 

Phó Nhận lĩnh mệnh rời đi.

 

Ta khều khều hương liệu trong lò xông, khóe môi nhếch lên một nụ cười.

 

Ba ngày.

 

Ba ngày sau, ta sẽ không còn là ca kỹ Liễu Hồng Tú nữa, mà sẽ trở lại làm A Phỉ.

 

“Ngươi cười cái gì?”

 

Tiêu Kỳ Bạch không biết đã đến bên cạnh ta từ khi nào.

 

Ta cúi mắt đáp: “Điện hạ đã tìm được người có thể cứu Tống tiểu thư, thiếp thay mặt nàng ấy mà mừng.”

 

Tiêu Kỳ Bạch vẫn luôn mong ta ngoan ngoãn thuận theo.

 

Lời này của ta, hẳn là đủ mức nhu thuận.

 

Thế mà hắn lại không hài lòng.

 

Khẽ cười lạnh một tiếng, Tiêu Kỳ Bạch xoay mặt ta lại, ánh mắt lãnh đạm đảo qua gương mặt ta:

 

“Hồng Tú, đừng tưởng ta không biết ngươi đang nghĩ gì.”

 

“Dung nhi có liên quan đến lời tiên đoán về Liên Hoa nữ, dẫu có người thay thế nàng, nàng cũng buộc phải che giấu thân phận, sống thật khiêm nhường.”

 

“Cho nên trong một thời gian dài, ta sẽ không thể thành thân với nàng ấy.”

 

Đầu ngón tay thô ráp lướt nhẹ qua làn da ta, Tiêu Kỳ Bạch hạ giọng:

 

“Chuyện này, ngươi vui lắm đúng không?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com