Liên Hoa

Chương 2



5

 

Trong thành Giang Lăng, ai ai cũng nói, ta si mê Tiêu Kỳ Bạch.

 

Một ca kỹ hèn mọn thuộc tầng lớp thấp kém, chỉ vì được sủng ái vài năm liền không biết trời cao đất dày, mộng tưởng muốn gả vào vương phủ làm chính thất.

 

Tiêu Kỳ Bạch e rằng cũng nghĩ như thế.

 

Ta hất tay hắn ra, lạnh nhạt nói:

 

“Thành thân là chuyện của điện hạ và Tống tiểu thư, chẳng liên quan gì đến Hồng Tú cả.”

 

“Không liên quan sao?”

 

Hắn bóp chặt lấy vai ta.

 

“Nếu thật sự không liên quan, cớ sao ngươi hết lần này đến lần khác làm tổn thương Uyển Dung? Lại còn lạnh mặt, quỳ rạp suốt hai canh giờ cũng không chịu mềm giọng cầu xin ta lấy một lời?

 

“Chẳng phải vì ta đã đính hôn với nàng ấy, nên ngươi sinh lòng ghen ghét sao?”

 

Bàn tay hắn ấn ngay lên vết thương cũ nơi vai ta, khiến ta đau đến hít một hơi lạnh, theo phản xạ đẩy hắn ra, lùi lại về phía sau.

 

Hắn khựng lại một chút, sau đó càng thêm phẫn nộ.

 

“Sao? Giờ đến chạm vào cũng không chịu nữa à?”

 

Tiêu Kỳ Bạch trước kia không phải thế này.

 

Dù khi xưa, chủ gánh hát của ta từng bỏ thuốc rồi đưa ta lên giường hắn.

 

Hắn cũng chỉ đút cho ta uống nước ấm, sau đó ôm y phục mà ngủ trên ghế dài.

 

Hôm sau tỉnh dậy, ta hỏi sao không về phòng nghỉ, hắn chỉ cười:

 

“Bởi vì ta sợ. Sợ nếu ta vung tay bỏ đi, người ta sẽ nghĩ rằng ta chán ghét ngươi, rồi sau đó chà đạp ngươi không thương tiếc.”

 

“Cũng sợ nếu ta thật sự nằm lên giường ấy, lỡ không kiềm được, sẽ trái với ý ngươi.”

 



 

Vậy mà mới chỉ hai năm, tất cả sự dịu dàng và tôn trọng đều đã tan biến.

 

Tiêu Kỳ Bạch giận dữ siết lấy cổ ta, đè ta xuống chiếc ghế quý phi được thêu đầy hoa hải đường.

 

Y phục bị xé toạc.

 

Ta vùng vẫy, mắt nhìn trần nhà, bên tai lại vang vọng tiếng roi năm xưa chủ gánh hát đánh lên người ta:

 

“Nhớ cho kỹ, ca kỹ thì vẫn là ca kỹ, chỉ là thứ để hầu hạ mua vui cho người!”

 



 

Ngay lúc môi Tiêu Kỳ Bạch sắp phủ xuống, tay ta đã chạm tới chiếc kéo giấu trong tay áo.

 

Bỗng nhiên, có ba tiếng gõ vào bình phong.

 

“Điện hạ.” Bên ngoài là giọng của Phó Nhận.

 

“Cút đi!”

 

“Điện hạ…” Phó Nhận vẫn kiên trì, “Là Tống tiểu thư. Vết thương cũ của nàng tái phát, ngất xỉu rồi.”

 

Quả nhiên, vừa nghe đến cái tên Tống Uyển Dung, Tiêu Kỳ Bạch lập tức buông ta ra.

 

Ném ta lên giường như vứt một món đồ, hắn xoay người rảo bước ra ngoài.

 

Phó Nhận đi theo phía sau.

 

Trước khi rời đi, hắn ngoái đầu lại, qua tấm bình phong bằng lưu ly, ánh mắt mơ hồ rơi trên người ta.

 

Ánh nhìn ấy, vừa như thương hại.

 

Lại vừa u ám chẳng thể tỏ cùng ai.

 

6

 

Đêm lạnh như nước, có một bóng người lặng lẽ men theo cửa sổ mà lẻn vào.

 

Ta biết, đó là Phó Nhận.

 

Hắn từng là một đứa trẻ ăn mày lang thang đầu phố, bị những kẻ hành khất khác đánh đập, chính ta đã ra tay cứu hắn một lần.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Mười năm trôi qua, đứa trẻ ăn mày năm xưa đã lớn thành một thiếu niên lạnh lùng như sói con, trở thành cận vệ thân cận nhất bên người Tiêu Kỳ Bạch.

 

Phó Nhận mang thuốc đến cho ta.

 

Hắn ngồi xổm xuống, định bôi thuốc lên đầu gối đã bầm tím rớm m.á.u sau một đêm quỳ gối.

 

Hồng Trần Vô Định

Ta hất tay hắn ra: “Cút.”

 

Lọ thuốc rơi lăn lóc trên đất.

 

Phó Nhận cúi đầu, đứng lặng trong ánh trăng.

 

“Tỷ tỷ… vẫn còn giận ta sao?”

 

Ta từng xem Phó Nhận như đệ đệ ruột.

 

Nhưng từ mùa hè năm ngoái đến nay, chúng ta chưa từng nói với nhau lời nào.

 

Lý do rất đơn giản.

 

Tháng sáu năm ngoái, vạn thuyền tranh đua.

 

Dự vương Tiêu Kỳ Bạch khi đó đang ở trên một con thuyền hoa, bất ngờ bị thích khách tập kích.

 

Thị vệ tổn thất nặng nề, chính bản thân Tiêu Kỳ Bạch cũng rơi vào hôn mê.

 

Trong giờ phút nghìn cân treo sợi tóc, có một nữ tử từ thuyền nhỏ kế bên trèo sang, dùng mái chèo đánh trúng thích khách.

 

Sau đó lấy thân mình đỡ kiếm, cùng thích khách ngã nhào xuống sông.

 



 

Là cận vệ duy nhất chứng kiến toàn bộ sự việc hôm ấy, Phó Nhận đã đứng ra làm chứng với Tiêu Kỳ Bạch —

 

Nữ tử cứu hắn, chính là Tống Uyển Dung.

 

7

 

Ta nhắm mắt lại.

 

Tựa hồ vẫn còn nhìn thấy cảnh ngày ấy ta đối chất với Tống Uyển Dung.

 

Phó Nhận giơ tay thề:

 

“Người cứu điện hạ, chính là Tống tiểu thư, trăm phần chắc chắn.”

 

“Nếu ta nói dối, trời tru đất diệt, c.h.ế.t không toàn thây.”

 

Từ ngày đó trở đi, Tiêu Kỳ Bạch càng lúc càng ghét bỏ ta.

 

Hắn lạnh lùng bóp lấy cằm ta:

 

“Phó Nhận với ngươi vốn thân như huynh muội, ngay cả hắn cũng làm chứng không phải ngươi, ngươi còn gì để biện hộ?”

 



 

Giờ khắc này, ánh trăng u ám.

 

Ta chẳng muốn nhìn khuôn mặt tái nhợt của Phó Nhận thêm nữa, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Tống gia là thế gia vọng tộc, ngươi vì tiền đồ mà lựa chọn như thế, cũng chẳng có gì sai.”

 

“Chỉ là đã chọn rồi, thì đừng nhắc gì đến ân tình thuở xưa với ta nữa.”

 

Ta xoay người muốn tiễn khách.

 

Lại bị hắn kéo tay giữ lại.

 

Phó Nhận cắn răng, viền mắt đỏ hoe:

 

“Tỷ tỷ, tỷ cho rằng, ta làm thế là vì tiền đồ sao?”

 

“Là vì tỷ.”

 

“Nếu quay lại trước mặt điện hạ một lần nữa, ta vẫn sẽ nói, người chắn kiếm cứu ngài là Tống tiểu thư.”

 

“Nếu không thì sao? Tỷ vẫn muốn dựa vào chuyện đó để ép điện hạ cưới tỷ làm chính thê? Hay muốn nhờ vào cái ơn ấy để làm sủng thiếp, tranh đấu với Tống tiểu thư?”

 

“Sao tỷ mãi không hiểu, tỷ chỉ là một ca kỹ, thấp hèn chẳng khác gì kẻ ăn mày, tỷ nghĩ điện hạ sẽ bảo vệ tỷ sao? Không đâu, thứ đợi tỷ chỉ là hết lần này đến lần khác bị làm nhục. Nhìn đầu gối tỷ xem, đây mới chỉ là khởi đầu!”

 

Đây là lần đầu tiên ta thấy Phó Nhận, kẻ xưa nay luôn trầm mặc, lại kích động đến thế.

 

Ta cụp mắt lạnh nhạt nói: “Ừ, ngươi nói đều đúng cả.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com