Liên Hoa

Chương 16



Hắn xuất thân tôn quý, lại mang tiếng hiền đức, một nửa các võ tướng trong triều từng theo ngoại tổ phụ của hắn – Lý lão tướng quân – xuất chinh rèn luyện.

 

Nhưng chẳng bao lâu sau, một tin tình báo đẫm m.á.u được đưa đến kinh thành.

 

Ngụy Vương trên đường hành quân bị thích khách Khương Nhung tập kích, toàn quân bị tiêu diệt.

 

Những võ tướng ủng hộ Ngụy Vương cũng lần lượt gặp chuyện bất trắc, hoặc đột nhiên tử vong, hoặc không rõ tung tích.

 

Cùng lúc ấy, khi Ải Kiếm Môn vẫn chưa có tin thất thủ, thì kỵ binh Khương Nhung đã bất ngờ xuất hiện trước cổng kinh thành.

 

Khi tiếng pháo đầu tiên nổ vang trên tường thành, tất cả mọi người mới bàng hoàng nhận ra —

 

Trong kinh thành, đã có gian tế của Khương Nhung.

 

35

 

Đèn trong cung đều đã tắt.

 

Ta ngồi trong sân, ngẩng nhìn đêm dài vô tận.

 

Giữa bóng tối dày đặc ấy, lòng người hoang mang, vô số người suốt đêm không ngủ.

 

Cuộc điều tra gian tế Khương Nhung đã kéo dài ba ngày.

 

Trong thời gian ấy, Hoàng thượng từng tỉnh lại thoáng chốc, tựa như hồi quang phản chiếu.

 

Sau khi tỉnh dậy, việc đầu tiên Hoàng thượng làm là triệu Quý phi vào tẩm điện.

 

Tất cả mọi người đều tưởng rằng, Hoàng thượng muốn gặp người nữ nhân mà mình sủng ái suốt bao năm, để nói cho nàng biết người kế vị mà người đã chọn trong lòng.

 

Thế nhưng, Hoàng thượng lại dùng chút sức lực cuối cùng, rút kiếm đ.â.m thẳng vào n.g.ự.c Quý phi.

 

“Tiện phụ!”

 

Bệnh lâu ngày khiến Hoàng thượng mất hết sức lực, kiếm còn chưa chạm đến người Quý phi thì đã rơi xuống đất.

 

Người cũng lập tức ngã trở lại long sàng.

 

Hồng Trần Vô Định

Dự Vương và Triệu Vương, hai vị hoàng tử duy nhất đã tới kinh thành, tiến đến bên giường phụ hoàng.

 

Hoàng thượng đã không thể nói thành lời, chỉ giơ tay chỉ về phía Quý phi, lặp đi lặp lại mấy tiếng mơ hồ.

 

“Là nàng… là nàng…”

 

Mới đầu mọi người còn chưa hiểu ý.

 

Cho đến khi Dự Vương Tiêu Kỳ Bạch đột nhiên biến sắc.

 

“Phụ hoàng muốn nói… Gian tế là nàng?”

 

Xưa nay chưa từng có ai hoài nghi Quý phi.

 

Bởi nàng cũng xuất thân từ thế gia đứng đầu, tổ phụ và phụ thân đều là danh tướng trấn thủ biên cương, từng chống lại Khương Nhung nhiều năm.

 

Bản thân nàng cũng được sủng ái nhiều năm trong cung, hưởng hết phú quý vinh hoa, làm sao lại có khả năng cấu kết với ngoại địch?

 

Người ta không tin.

 

Cho đến khi một vị lão thần lớn tuổi do dự lên tiếng.

 

“Liệu có phải… vì chuyện của Giang hoàng hậu?”

 

Cả điện lặng đi, ngay sau đó là sự chấn động lan rộng.

 

Nữ nhân ấy, đã bị lãng quên quá nhiều năm.

 

Năm xưa bà từng đính hôn với Trấn Bắc vương, nhưng vào tiệc xuân, lại lọt vào mắt xanh của Thái tử khi ấy.

 

Thái tử đã quỳ suốt một đêm dưới điện Thái hậu, cuối cùng được như nguyện ý, cưới nàng làm vợ.

 

Chỉ là không ai hay, trong lòng Trấn Bắc vương, hận vì bị đoạt thê đã nảy mầm từ ngày ấy.

 

Về sau, Hoàng thượng đăng cơ, giang sơn chưa vững.

 

Trấn Bắc vương nhân cơ hội khởi binh tạo phản.

 

Binh lực kinh thành không đủ, Hoàng thượng hạ chiếu lệnh các phiên vương xuất binh cứu giá.

 

Thế nhưng mỗi lá thư gửi về đều viết cùng một câu:

 

[Thanh quân trắc, trừ yêu hậu.]

 

Tương truyền hôm đó, Phượng Nghi cung bị cấm quân bao vây tầng tầng lớp lớp.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Những người binh sĩ từng ngày đêm bảo vệ thánh thượng, giờ từng người một đồng thanh hô:

 

“Giết ả! Giết ả đi!”

 

Năm đó, Quý phi mười hai tuổi.

 

Nàng được nhũ mẫu bịt mắt ôm chặt lấy.

 

Cho nên, nàng không nhìn thấy cảnh tỷ tỷ ruột của mình bị áp giải lên xe tội, sau đó bị ngũ mã phanh thây.

 



 

Về sau, Trấn Bắc vương bị liên quân của các phiên vương đánh lui.

 

Hoàng đế vẫn là hoàng đế.

 

Ông tưởng niệm người vợ cả của mình, từ tranh vẽ đến thi từ, đều phảng phất bóng dáng của nàng.

 

Tất cả những thế gia vọng tộc từng tham gia vào vụ ép c.h.ế.t hoàng hậu năm xưa, về sau đều lần lượt bị thanh trừng.

 

Kẻ thì bị c.h.é.m đầu, kẻ thì bị mất chức, kẻ thì bị lưu đày.

 

Thiên hạ thở than, nói đó là mối si tình thâm sâu mà bậc đế vương dành cho hoàng hậu của mình.

 

Nhưng mãi đến bây giờ, qua bao năm tháng, người ta mới bàng hoàng nhận ra—

 

Kẻ thật sự thanh trừng những thế gia ấy, rất có thể… không phải là hoàng đế.

 

Mà là Quý phi.

 



 

Tương truyền, khi còn là tiểu thư trong phủ họ Giang, giữa Quý phi và hoàng hậu vốn đã bất hòa.

 

Rốt cuộc hoàng hậu là đích nữ chính thất, còn Quý phi chỉ là thứ xuất.

 

Ngay cả bọn hạ nhân trong phủ cũng thường nói, đại tiểu thư Giang Vân Dung cái gì cũng giỏi hơn nhị tiểu thư Giang Ngọc Ninh, nhị tiểu thư ắt hẳn rất đố kỵ với tỷ tỷ của mình.

 

Nhưng cho đến lúc khi hoàng đế nằm trên giường bệnh cầm kiếm định g.i.ế.c Quý phi.

 

Người ta mới hiểu rằng, sự thật phía sau có lẽ chẳng đơn giản như vậy.

 

Quý phi có lẽ từng ghen tỵ với tỷ tỷ mình.

 

Nhưng tình yêu… luôn là thứ cảm xúc kéo dài lâu hơn cả ghen tỵ.

 

Năm thứ ba sau khi tỷ tỷ mang danh yêu hậu, c.h.ế.t không chỗ chôn thân.

 

Quý phi nhập cung.

 

Nàng dùng mười năm, lần lượt trả thù từng kẻ đã gào thét đòi g.i.ế.c tỷ tỷ mình năm ấy.

 

Và người cuối cùng mà nàng muốn báo thù…

 

Chính là hoàng đế.

 



 

Quý phi bị giam vào lãnh cung.

 

Sở dĩ còn giữ mạng là vì giờ hoàng đế chưa tỉnh lại, dòng dõi nhà họ Giang vẫn chưa sụp đổ.

 

Không ai dám luận tội nàng.

 

Nhưng ai cũng biết, cái chết… đã ở rất gần.

 

Khi tân đế đăng cơ, chắc chắn sẽ thanh toán món nợ mưu nghịch g.i.ế.c cha kia với nàng.

 

36

 

“Ngươi muốn gặp Quý phi?”

 

“Vâng.” Ta cúi đầu thật sâu. “Xin công công tìm cách, cho ta được gặp Quý phi một lần.”

 

Lục Tiến An nhìn ta thật sâu.

 

Hắn từng nói rất nhiều lần, chỉ cần ta chịu mở miệng cầu xin, hắn sẽ cứu ta.

 

Vậy mà ta chưa từng nói lời đó.

 

Giờ đây cuối cùng cũng cầu xin hắn, lại là vì Quý phi.

 

“Giờ người người đều tránh nàng ta còn không kịp… ngươi vì sao lại muốn gặp?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com