Liên Hoa

Chương 15



“Ngươi chỉ là một ả kỹ nữ hạ tiện. Nếu không nhờ điện hạ sủng ái, sớm đã c.h.ế.t rồi. Nếu là ta, giờ này đã tự vẫn trong cung… Tuyệt đối không để hắn vì ta mà khó xử.”

 

Tống Uyển Dung trừng mắt nhìn ta, ánh mắt như thiêu đốt.

 

Ta bật cười.

 

Trường bào kéo dài quét đất, ta bước đến gần nàng, dùng móng tay nhọn nâng cằm nàng lên.

 

“Uyển Dung cô nương.”

 

Ta thản nhiên nói.

 

“Ngươi thường ngày thích nhất là nói về thân phận cao thấp, vì sao lại không nhận ra, lúc này đây là ta cao, ngươi thấp?”

 

Sắc mặt nàng ta lập tức trắng bệch.

 

“Bất kể xuất thân thế nào, hiện giờ ta là chính nhị phẩm phi tần, còn ngươi không có phong hàm, cũng chẳng có cáo mệnh. Việc cho phép ngươi nhập cung diện kiến ta, đã là ta hạ cố phá lệ.”

 

Ta cầm lấy thước dài đặt bên cạnh.

 

“Ngươi lời lẽ bất kính, trái với cung quy. Nay ta thân ở vị trí phi tần, không thể không giáo huấn ngươi một phen.”

 

“Ngươi dám đánh ta… Ngươi là một ả tiện…”

 

Tiếng nàng bị vùi lấp trong âm vang giòn giã của cây thước đánh xuống.

 

Ta cầm thước, nhàn nhạt nói.

 

“Dự Vương kết bè lập đảng, tích trữ binh mã. Ngươi vẫn tự xưng là vị hôn thê của hắn, vậy sao không khuyên can hắn, mà chỉ biết vào cung uy h.i.ế.p ta?”

 

Ta vung tay, thước đánh mạnh lên mặt Tống Uyển Dung.

 

“Đấy là bất hiền.”

 



 

“Đều là nữ tử, ngày trước ngươi từng vì vết bớt hoa sen trên người mà thấp thỏm không yên, luôn miệng nói mình vô tội đáng thương. Giờ lại quay sang miệng mắng ta là họa thủy, từng câu ép ta c.h.ế.t thay, trút mọi tội lỗi lên đầu ta.”

 

Tiếng thước lại vang lên giòn giã.

 

“Đấy là bất thiện.”

 



 

Tống Uyển Dung ngã gục xuống dưới đất, m.á.u mũi m.á.u miệng chảy ra, khuôn mặt sưng tím.

 

Ta ngồi trên tháp, chống cằm, bình tĩnh nhìn nàng.

 

“Tống Uyển Dung, ngươi vì Tiêu Kỳ Bạch mà vào cung tìm ta, khi ấy có từng nghĩ đến…”

 

“Trên lưng ngươi, vết bớt hoa sen ấy vẫn còn.”

 

Sắc mặt Tống Uyển Dung trắng bệch như tuyết.

 

Nàng đã được yên ổn quá lâu, đến mức quên mất rằng người đầu tiên mang thân phận Liên Hoa nữ, rõ ràng là nàng, không phải ta.

 

“Nếu ta muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể tấu lên Quý phi, đẩy ngươi ra chịu chết.”

 

Thân thể Tống Uyển Dung bắt đầu run rẩy, mềm nhũn như không xương, gần như không quỳ nổi.

 

Tất nhiên, ta sẽ không làm vậy.

 

Không phải vì ta muốn tha cho nàng ta.

 

Mà là vì Tạ Như Thục, Triển Minh Nguyệt và Lý Cửu Nương.

 

Tạ Như Thục hiện đang ở Khâm Thiên Giám, được Quốc sư truyền dạy, nhiều lần cầu mưa đều linh nghiệm, đã được dân chúng kinh thành kính ngưỡng gọi là thần nữ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Triển Minh Nguyệt được Quý phi đưa vào Vũ Lâm Vệ, khổ luyện mấy tháng trời. Nghe nói tiến bộ rất nhiều, nữ tử từng bất lực trước mãnh hổ ngày nào, nay đã có thể xông pha bảy lần trong trường săn mùa thu, tay cầm trường thương mà không hề lui bước.

 

Còn Lý Cửu Nương… nàng viết thư gửi tới, nói rằng món thịt rừng ở phong địa của Tề Vương rất ngon, nàng đã cao thêm một chút. Gửi kèm theo thư là một gói thịt khô to đùng, chính tay nàng phơi lấy.

 

Chúng ta vốn là người xa lạ, thế mà vì một đóa sen, mà cùng chung số mệnh, dắt nhau vượt qua gió mưa.

 

Giờ đây đã có chút tình nghĩa tỷ muội.

 

Vì ba người họ, Liên Hoa nữ không thể chết.

 

Hiện tại ta đứng giữa đầu sóng ngọn gió, ánh mắt triều thần đều dồn cả vào ta, chưa ai để ý tới người khác.

 

Nhưng nếu ta c.h.ế.t rồi, mà chiến loạn vẫn chưa dứt, cái danh họa thủy này, sớm muộn gì cũng đổ xuống đầu người khác.

 

Cho nên, ta sẽ không g.i.ế.c Tống Uyển Dung.

 

“Giữa chúng ta, nợ nần sẽ tính từng món một.”

 

Ta nói:

 

“Thay ngươi nhập cung là ta tự nguyện. Sống c.h.ế.t có số, đều do ta tự gánh.”

 

“Nhưng những món nợ còn lại, ngươi nhất định phải trả.”

 

Dưới gốc đào, chôn xác con ch.ó nhỏ đã theo ta suốt bảy năm.

 

Chỉ cần ta gọi tên, nó liền chạy đến, l.i.ế.m tay ta.

 

Ta ném một cây kéo xuống dưới chân Tống Uyển Dung.

 

“Ta không cần ngươi đền cho ta một con ch.ó khác.”

 

Hắc Đậu là Hắc Đậu, dù con ch.ó khác tốt đến đâu, cũng chẳng thể thay thế nó.

Hồng Trần Vô Định

 

“Ta muốn ngươi, dùng tai của mình để đền cho ta.”

 

34

 

Năm ấy, định sẵn là một mùa thu rối ren đầy biến động.

 

Hoàng đế sủng ái Quý phi suốt mười năm, đã lâu không nạp thêm tân nhân vào cung.

 

Thế mà giờ đây lại để một nữ tử họ Tống nhập cung, tức thì phong làm Nghi phi, địa vị tôn quý.

 

Có lời đồn rằng, Nghi phi tính tình tàn nhẫn, ghen tuông dữ dội.

 

Vị Tống tiểu thư từng được xem là hôn thê tương lai của Dự Vương, cũng là người đồng xuất thân từ Tống phủ, từng nhập cung thăm hỏi nàng. Không rõ đã xảy ra tranh chấp gì, kết quả là bị Nghi phi cắt mất cả hai tai, sau khi xuất cung thì sinh bệnh không dậy nổi.

 

Ai ai cũng nghĩ Dự Vương nhất định sẽ ra mặt bênh vực vị hôn thê chưa kịp cưới.

 

Nào ngờ Dự Vương lập tức tuyên bố hủy bỏ hôn ước, thậm chí không thèm đến thăm một lần.

 

Chớp mắt, khắp kinh thành đều là lời đồn đại.

 

Có người nói, Dự Vương thật lòng yêu mến vị Nghi phi mới vào cung này, chuyến trở về nghìn dặm từ phong địa chẳng phải vì tranh ngôi thái tử, mà chỉ vì nàng.

 

Lại có người kể, mình từng đi du ngoạn Giang Lăng, thấy dung mạo của Nghi phi, rất giống với một ca kỹ từng làm chấn động nửa thành Giang Lăng năm xưa.

 

Lúc lá chuyển từ xanh sang vàng, bệnh tình của Hoàng đế lại càng nguy kịch.

 

Trước đây, Hoàng đế từng hạ chỉ, nói rằng các hoàng tử đang ở phong địa, không có thánh chỉ thì không được tự tiện hồi kinh.

 

Nhưng từ khi Dự Vương là người đầu tiên phá lệ, các hoàng tử khác cũng bắt đầu rục rịch hành động.

 

Triệu Vương đã mang binh đến kinh thành.

 

Khánh Vương và Ngụy Vương cũng lần lượt rời phong địa, không bao lâu nữa sẽ đến nơi.

 

Trong đó, Ngụy Vương khởi hành muộn nhất, nhưng lại được lòng người nhất.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com