Ta dứt khoát thẳng thắn: “Đang nghĩ phải làm sao để quý phi không g.i.ế.c ta.”
Lục Tiến An khẽ cười.
Hắn cúi đầu, dùng bút họa một đóa sen đen trên tờ tuyên chỉ.
“Liên hoa… vốn không có tội.”
…
Trở về từ phòng của Lục Tiến An, ba nữ tử còn lại đã chuẩn bị nghỉ ngơi.
Tạ Như Thục tính tình điềm đạm, ít nói.
Lý Cửu Nương vẫn là đứa trẻ, ngoài việc quan tâm bữa sau ăn gì, những chuyện khác nàng chẳng mấy để tâm.
Chỉ có Triển Minh Nguyệt trợn mắt, hậm hực hừ ta một tiếng.
Ta không đáp lại, khiến nàng càng tức hơn:
“Ngươi rốt cuộc dùng thủ đoạn gì dụ được Lục đại nhân?”
Giọng nàng cao vút, Tạ Như Thục khẽ can ngăn: “Minh Nguyệt, cẩn ngôn.”
Nhưng không cản nổi.
“Ta phải nói! Nàng ta đã dám làm, thì cớ gì ta không dám nói? Theo ta, sớm xác định nàng ta là yêu phi họa quốc đi, thì cứ một mình đưa vào cung là xong! Cần gì chúng ta phải theo c.h.ế.t cùng?”
Nghe vậy, Tạ Như Thục lặng lẽ cúi đầu.
Lý Cửu Nương ngồi một bên, nắm chặt con d.a.o săn nhỏ trong tay, là vật duy nhất nàng mang theo từ nhà.
Tuy còn nhỏ, nhưng nàng không phải chẳng hiểu gì. Ngoài hỏi ăn gì mỗi ngày, nàng cũng sợ chết.
Chỉ đành siết chặt lấy con d.a.o ấy, dù nó chẳng giúp được bao nhiêu.
Ánh trăng chiếu vào phòng, trong lòng ta chợt nảy sinh một ý nghĩ.
Ta cúi người, đến gần mặt Triển Minh Nguyệt, khẽ hỏi:
“Vậy ra ngươi muốn quyến rũ Lục Tiến An là vì muốn sống?”
Mắt Triển Minh Nguyệt lập tức đỏ hoe.
Ta hiểu rồi.
Trong kinh thành, thái giám có quyền có thế, đều có biệt phủ ngoài cung, có người thân, có 'gia thất'.
Huống chi Lục Tiến An là đệ nhất thái giám, từng được xưng tụng là Cửu Thiên Tuế.
Không trách nàng động lòng.
Trên con đường dài đằng đẵng này, người duy nhất có thể nương tựa chỉ còn Lục Tiến An.
Im lặng một lúc, ta hít sâu một hơi:
“Lục Tiến An không thể bảo vệ ngươi.”
Triển Minh Nguyệt trừng mắt nhìn ta, không cam tâm: “Sao ngươi biết?”
Nàng ấy chưa từng nếm qua khổ vì nam nhân.
Còn ta, sống ở Giang Lăng bao năm, cũng coi như đã thấy qua đủ hạng quyền quý, công tử thế gia.
Nam nhân có thể ngồi ở địa vị cao, trong lựa chọn giữa quyền thế và ái tình, chưa từng do dự.
Huống hồ Lục Tiến An là từng bước từng bước tự mình leo lên.
Nếu hắn có thể hồ đồ vì nữ sắc, đã chẳng có được hôm nay.
Nhưng lý lẽ này, không thể giải thích cho Triển Minh Nguyệt hiểu.
Ta lùi lại một bước: “Dù cho hắn thực sự muốn bảo vệ ngươi thì sao?
“Phía trên Cửu Thiên Tuế, vẫn còn có một Vạn Tuế Gia. Từ xưa đến nay, quân vương muốn đoạt thê tử của thần tử, chỉ cần một câu là đủ.”
Ta rút cây trâm trên đầu xuống, đưa cho Triển Minh Nguyệt.
Ta nói: “Nếu ngươi thực sự muốn sống thì nên hiểu rõ, thứ muốn lấy mạng ngươi nhất lúc này chính là gương mặt này.”
Vừa rồi, ta vẫn luôn nghĩ đến câu nói kia của Lục Tiến An.
Ngỡ như hắn không nói gì cả, nhưng thực chất đáp án đã sớm nói rõ.
“Liên hoa vốn không có tội.”
Tội là ở yêu phi.
Chỉ cần không lọt vào mắt hoàng đế, quý phi sẽ không tận diệt chúng ta.
Ánh trăng tĩnh lặng như nước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tạ Như Thục đã nghĩ thông.
Nàng là người thông minh nhất trong bọn họ, lập tức nhìn sang Triển Minh Nguyệt:
“Minh Nguyệt, A Phỉ nói không sai.
“Nếu muốn sống, chúng ta phải chứng minh bản thân tuyệt đối không thể nhập cung làm phi.”
Nói thì dễ, làm mới khó.
Chứng minh bằng cách nào?
Chỉ bằng miệng thề thốt, liệu có dập tắt được nghi ngờ trong lòng quý phi?
Chỉ có cách phá nồi dìm thuyền.
“Những người khác còn đỡ, Minh Nguyệt, ngươi là nguy hiểm nhất. Ngươi không nghe bọn nha hoàn nói sao? Ngươi lớn lên, giống hệt quý phi thời trẻ.”
“Nếu hoàng thượng gặp được ngươi, khẽ động lòng một thoáng…”