Liên Hoa
Từ đó trở đi, Tạ Như Thục và Triển Minh Nguyệt dần dần ít nói chuyện với ta.
Chỉ có Lý Cửu Nương vẫn ngây ngô, thường xuyên tìm đến ta, tranh ăn điểm tâm của ta.
Đôi khi nàng cũng tặng lại ta thứ gì đó, ví như hôm xe đi vào núi, nàng bỗng nhét vào tay ta một con thỏ hoang còn đẫm máu.
“Nướng ăn đi.” Nàng nghiêm túc nói, “ngon lắm.”
Chỉ là, ta còn chưa kịp nướng con thỏ.
Phía trước đã vang lên tiếng hoảng hốt của bọn thái giám.
“Có sói!”
23
Một con sói đã cắn vào con ngựa đầu đàn của đoàn xe, xe ngựa lập tức bị lật.
Tiểu thái giám bên cạnh Lục Tiến An hô lớn.
“Đừng hoảng! Tập trung lại, đừng chạy loạn!”
Hồng Trần Vô Định
Không có tác dụng.
Ngựa đã kinh hãi, kéo xe chạy tán loạn bốn phía.
Tiếng thét chói tai của các nha hoàn, tỳ nữ vang vọng khắp nơi.
Chiếc xe ngựa ta ngồi bị lật, ta bị hất ra ngoài, lăn lông lốc xuống sườn núi.
Đến khi tỉnh lại, xung quanh chỉ còn một mảnh tối đen như mực.
Trời đêm mây dày che phủ, không trăng không sao, giơ tay không thấy năm ngón.
Ta chỉ có thể đưa tay ra, mò mẫm tiến về phía trước.
Chợt sờ phải một vật gì đó, mềm ấm khiến ta giật mình.
Là mái tóc dài, gương mặt nhỏ.
Một đứa trẻ.
Ta vội sờ mũi nó.
May quá, vẫn còn hơi thở.
Chắc là một tiểu thái giám đi theo đoàn.
“Tỉnh lại đi!”
Ta gọi nó.
Không có phản ứng, hình như đã ngất lịm.
Phía trước bỗng hiện ra vài đôi mắt xanh biếc, sói hoang đang lặng lẽ tiến lại gần.
Chúng có móng vuốt, có răng nanh.
Còn ta thì không có gì, lại còn ôm thêm một đứa bé.
Bốn phía tĩnh lặng như tờ, cho dù ta có hét lên kêu cứu, thì cũng đã muộn rồi.
Chớp nhoáng trong khoảnh khắc, ta sờ thấy trong tay áo có một vật.
Là viên đá lửa mà Lý Cửu Nương đưa ta để nướng thỏ.
“Củi ướt không dễ nhóm đâu, ngươi dùng cái này đi.” Nàng đắc ý, “Cái này là bảo bối của cha ta đó.”
Quả là thợ săn không lừa gạt ta. Khi tia lửa tóe lên, một chùm sáng xé toạc màn đêm.
Lửa bùng lên, thú dữ lập tức lùi lại.
Dưới ánh lửa, ta cúi đầu nhìn đứa trẻ trong lòng.
Thì ra là một bé gái.
Chỉ là trông thảm hại quá, mặt mũi và xiêm y đều lấm lem đầy bùn đất, trông chẳng khác gì một cục bùn.
Ánh lửa như ngọn đèn soi trong đêm tối, ba thiếu nữ còn lại nhanh chóng tìm đến.
Triển Minh Nguyệt dìu lấy Tạ Như Thục, Lý Cửu Nương thì cầm con d.a.o săn nhỏ.
Tạ Như Thục nhìn thấy tiểu cô nương kia, sững lại.
“Đứa trẻ này là ai?”
Ta kiệt sức đáp.
“Nhặt được, có lẽ là con của nhà dân trong núi.”
Tạ Như Thục lắc đầu.
“Ngươi nhìn váy đứa trẻ này đi.”
Y phục của bé gái đã dính đầy bùn, chỉ lộ ra một đoạn hoa văn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ta nheo mắt nhìn kỹ, cũng ngẩn người theo.
Mây uốn rồng bay, thêu thùa tinh xảo.
Đây là cung trang.
“Lâm An thành là phong địa của Tề Vương.” Giọng Tạ Như Thục trầm xuống.
“Nếu ta đoán không lầm, đứa trẻ này chính là đích nữ của Tề Vương, Vinh Nghi quận chúa.”
24
Triển Minh Nguyệt cõng tiểu Quận chúa trên lưng, ta và Lý Cửu Nương dìu Tạ Như Thục.
Lảo đảo trèo lên sườn núi, cuối cùng cũng gặp được Lục Tiến An đang dẫn người đi tìm chúng ta.
Một canh giờ sau, Lục Tiến An vén rèm trướng lên.
“Tề Vương Điện hạ có ban thưởng.”
Đêm ấy mưa lớn bất chợt, sói dữ rình mò, Tề Vương cũng bị lật xe như chúng ta.
Phu thê hai người dẫn người tìm con gái suốt cả đêm, chỉ nhặt được vài mảnh vải váy rách. Vương phi khóc đến mờ mắt, suýt nữa nhảy xuống vực tự vẫn.
Tiểu Quận chúa tỉnh lại, liền kể với phụ mẫu.
“Là một tỷ tỷ đã cứu con.”
Tề Vương lập tức quyết định, muốn nhận vị cô nương đó làm nghĩa muội.
Khoảnh khắc này, khi Lục Tiến An nói xong, bốn người chúng ta đồng loạt im lặng.
Tất cả đều hiểu, đây là một cơ hội.
Tề Vương là trưởng tử của Hoàng đế, tuy bẩm sinh tật nguyền, không được sủng ái cho lắm.
Nhưng nghĩa muội của Tề Vương, cũng chính là nghĩa nữ của hoàng đế.
Chỉ cần danh phận này được xác lập, thì không đời nào còn bị đưa vào cung làm phi.
Đối với chúng ta, đây chính là một tấm bùa hộ mệnh.
Triển Minh Nguyệt nhìn ta đầy ganh tỵ, nhỏ giọng lầm bầm.
“Nàng ta chỉ là vận khí tốt thôi.”
Lý Cửu Nương cúi đầu, lặng lẽ lau con d.a.o săn mà nàng yêu quý nhất.
Ta đột nhiên nói.
“Cửu Nương, đi theo Lục đại nhân đến gặp Tề Vương điện hạ đi.”
Lời vừa dứt, Lý Cửu Nương sững người.
Cả Triển Minh Nguyệt cũng quay phắt lại, không thể tin nổi nhìn ta.
Nàng khẽ thì thầm.
“Tại sao?”
Ta bước tới bên Lý Cửu Nương, ngồi xổm xuống, xoa nhẹ đầu nàng.
“Ta biết mỗi bữa ngươi đều ăn rất nhiều, là vì sợ mình sắp chết, rồi sẽ không được ăn nữa.”
“Giờ thì tốt rồi. Ngươi sẽ trở thành nghĩa nữ của Hoàng đế, không cần phải mỗi bữa nhồi nhét đến căng bụng nữa đâu.”
Mắt Lý Cửu Nương hoe đỏ.
Ta nhét viên đá lửa vào tay nàng.
“Cảm ơn hỏa thạch của ngươi. Mạng của ta và tiểu Quận chúa, đều là nhờ ngươi cứu.”
25
Từ đó về sau, đoạn đường tiến vào kinh thành không còn Lý Cửu Nương đồng hành cùng chúng ta nữa.
Nàng được phu thê Tề Vương mời lên xe ngựa, giục ngựa chạy ngày đêm, tiến cung diện thánh.
Vài ngày sau, tin tức truyền đến, Hoàng thượng chuẩn cho Tề Vương nhận nàng làm nghĩa muội, phong tước Gia An huyện chúa.
Nàng đã an toàn rồi.
Nhưng chúng ta thì chưa.
Ngày thứ hai sau khi Lý Cửu Nương được phong tước, chúng ta cũng đã đến kinh thành.
Ngoài hoàng cung, một chiếc kiệu nhỏ đã đợi sẵn, bên cạnh là một nữ quan y phục chỉnh tề.
“Lục đại nhân vất vả rồi.” Nàng hành lễ. “Quý phi nương nương dặn rằng, đến đây là được rồi, tiếp theo để ta dẫn các vị cô nương nhập cung.”
Lục Tiến An đứng tại chỗ, hồi lâu không động đậy.
Nữ quan hình như đoán được điều gì, khẽ mỉm cười.
“Nương nương nói, trên đường đi, Lục đại nhân dường như quan tâm đến một vị cô nương hơn cả.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com