"Tống tiểu thư, tổ phụ ta đã biết chuyện về Kim Liên rồi."
"Người nói rằng, vô công thì không thể nhận lộc, vậy nên đóa Kim Liên này… cứ coi như là sính lễ nàng tặng ta đi."
"Sau khi thành thân, hài tử có thể theo họ nàng, hoặc theo họ ngoại của nàng."
"Ta cũng có thể theo họ nàng."
"Nếu thật sự không được…"
Cố Bắc Thần nghiến răng, bày ra vẻ mặt như thể sắp liều mạng trên sa trường:
"Tổ phụ ta cũng có thể theo họ nàng!"
*
Nói xong, Cố Bắc Thần vừa thẹn vừa xấu hổ, nhưng ánh mắt vẫn kiên định không hề né tránh.
Vị thiếu tướng quân từng bình thản đối mặt với vạn quân, lúc này đây lại khẽ run rẩy vì căng thẳng.
*
Hắn nuốt nước bọt, ánh mắt dán chặt vào môi ta.
Tựa như một tội nhân đang chờ phán quyết cuối cùng—tuyệt vọng, nhưng vẫn đầy mong đợi.
*
Đột nhiên, ta cảm thấy...
Có lẽ, đây là khoảnh khắc yếu đuối nhất trong cuộc đời Cố Bắc Thần.
Hắn đã đánh cược toàn bộ tôn nghiêm và kiêu hãnh của một nam nhân.
Dưới ánh nắng rực rỡ, đôi đồng tử đen láy của hắn chân thành đến mức khiến lòng người nhói đau.
*
Tim ta như bị ai đó siết chặt.
Vừa nhẹ xót, lại vừa đau âm ỉ.
*
Người nhà họ Cố, rất yêu tiền.
Cố lão tướng quân trong triều có một biệt danh vô cùng khó nghe—Cố Thiết Ưng.
Mọi người chế giễu ông bủn xỉn, còn hơn cả một con gà sắt không rụng nổi một cọng lông.
*
Nhưng ông lại sống vô cùng thanh bần—
Ăn mặc đạm bạc, chi tiêu tằn tiện.
Một xu tiền trong tay, cũng phải bẻ ra làm hai mà dùng.
Bởi vì, ông đem hết số bạc tiết kiệm được, để chu cấp cho vợ con của những tướng sĩ tử trận.
Thật đáng kính, cũng thật đáng thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
*
Người yêu tiền nhất—Cố Bắc Thần,
Và người giàu nhất—Tống Gia Nguyệt.
Xét về mọi mặt, chẳng phải rất xứng đôi sao?
25
Ta chủ động đưa tay ra, nắm lấy bàn tay thô ráp, rộng lớn của Cố Bắc Thần.
"Chúng ta mới gặp nhau một lần, bàn chuyện hôn sự e rằng quá vội vàng."
"Nhưng ta nghĩ, chúng ta có thể thử tìm hiểu trước. Nếu hợp nhau, khi đó ngài hãy sai người đến phủ ta cầu thân."
*
Cả người Cố Bắc Thần cứng đờ, sau đó cúi đầu, ngẩn ngơ nhìn bàn tay đang bị ta nắm lấy.
Dưới ánh mặt trời, hai bàn tay đan vào nhau—
Một trắng, một đen.
Một thô ráp, một mảnh mai.
Tựa như hai con cá âm dương quấn quýt.
Trong nháy mắt, mặt Cố Bắc Thần đỏ bừng.
*
"Hai người đang làm gì vậy?!"
"Buông tay ra ngay!"
Bùi Cảnh Xuyên trông thấy cảnh này, hai mắt như muốn nứt toác.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Hắn quẳng hết sĩ diện, lao như điên về phía chúng ta.
Tống Thanh Tuyết cũng vội vã đuổi theo sau.
*
"Đồ khốn! Ngươi dám động vào vị hôn thê của ta?!"
Cây cầu này vốn rất hẹp, Bùi Cảnh Xuyên cố sức chen vào giữa ta và Cố Bắc Thần, khiến cơ thể mất đi trọng tâm.